Chiếc thùng giấy đã không thể dùng được nữa.
Làm sao xử lý mấy món đồ nhỏ này, đúng là một vấn đề nan giải.
Tô Nặc đỏ mặt, đứng ngẩn ra, ngón chân đã ngượng đến mức có thể bới ra nguyên căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách.
Cậu thật sự chỉ muốn nhắm mắt lại rồi ngất xỉu cho rồi.
Tống Tinh Mặc có lẽ nhìn ra sự bối rối của cậu, liền chủ động đi tìm túi, giúp cậu nhặt lại đống đồ, giọng điệu cố tình làm ra vẻ bình tĩnh, tự nhiên hỏi: "Nhìn mấy món này cũng ổn đấy, cậu mua ở đâu vậy?"
Giọng điệu y như đang hỏi, cải thảo này mua ở chợ nào thế?
Tô Nặc cúi đầu, vừa nhặt đồ vừa đáp nhỏ: "Là tôi xem blogger giới thiệu… khụ khụ, rồi nhờ… người khác mua giúp."
"Ồ, có link không?"
Tô Nặc: "……"
Im lặng hai giây, Tô Nặc ngẩng đầu liếc nhìn Tống Tinh Mặc. Hai người nhìn nhau chớp mắt sau, cùng bật cười ha ha.
Tống Tinh Mặc đưa Tô Nặc về nhà, lúc xuống tàu còn không quên dặn: "Nhớ gửi link cho tôi nhé."
"Ừm."
Tô Nặc xách túi to về nhà, khệ nệ ném vào phòng chứa đồ, rồi đổ người xuống sofa nghỉ ngơi. Tiện tay rút quang não ra, nhắn tin cho Chiêm Đình.
Cậu muốn hỏi tội!
Hydra có thiếu tiền đến mấy cũng không thể lấy thùng giấy để đựng mấy món này chứ!?
Không thể tìm cái hộp nhựa nào chắc chắn hơn à?
Giờ vì tiết kiệm một chút, hại cậu mất mặt muốn độn thổ luôn rồi!
Cậu không hề để ý rằng phía sau, con robot nhỏ Ince đang lặng lẽ trôi đến phòng chứa đồ, dừng lại trước chiếc túi, mắt lập tức phát sáng. Hai tia X
-quang trong mắt lướt lên lướt xuống, rồi miệng màn hình cong vút lên.
Nhiều đồ chơi điện tử ghê á!
Lúc đó, Lục Ngộ vừa họp ở Bộ chỉ huy về, nhận được tin nhắn của Tô Nặc, một dãy icon đang bốc khói và gào thét, kèm hàng loạt dấu chấm than.
[Chiêm Đình! Sao anh có thể dùng thùng giấy để gói hàng chứ?! Anh có biết cái thùng bị rách rồi không! Hôm nay… hôm nay có mấy người thấy rồi! Tôi mất mặt chết mất!]
Lục Ngộ nhìn tin nhắn, dở khóc dở cười, xui đến mức vậy luôn sao? bị mấy người nhìn thấy?
Anh gọi bảo vệ báo cáo lộ trình của Tô Nặc. Thật ra vẫn luôn có người âm thầm bảo vệ Tô Nặc vì đề phòng bất trắc. Biết được giữa chừng Tô Nặc ở cùng Viên Giản Ý trên phi thuyền hơn mười phút, sắc mặt Lục Ngộ lập tức xấu đi, nghiến răng cắn hàm.
Cái tên Viên Giản Ý kia đúng là keo dính chó, dai như đỉa, không chịu biến đi!
Nhưng vừa nghĩ đến việc Viên Giản Ý thấy đống "đồ nhỏ" trong thùng bị rơi ra, lòng anh lại thấy đắc ý.
Viên Giản Ý chắc tức nổ phổi rồi ha ha ha.
Sắc mặt Lục Ngộ xoay chuyển còn nhanh hơn lật bánh tráng, làm bảo vệ bên cạnh sợ đến run cầm cập.
Lục Ngộ cong môi, gửi tin nhắn:
[Xin lỗi, do tôi sơ suất. Vậy thế này đi, đơn hàng lần này miễn phí luôn nhé.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!