Chương 27: (Vô Đề)

Hai trang giấy dày đặc, viết kín toàn là các "thần khí".

Lục Ngộ: "…"

Im lặng hồi lâu, Lục Ngộ thở dài một hơi, gửi tin nhắn hỏi:

[Những thứ này… cậu định làm gì?]

[Tất nhiên là để tăng hứng thú chồng chồng rồi.]

Vì để chứng minh mối quan hệ chồng chồng hòa hợp cỡ nào, mà không tiếc mua nhiều đồ chơi nhỏ thế này, Tô Nặc cũng thật liều mạng.

Lục Ngộ dở khóc dở cười, cố tình đợi một lúc mới trả lời lại:

[Xác định cần nhiều thế này sao?]

[Ừ.]

[Vậy ba ngày sau đến đây lấy hàng.]

Lục Ngộ gửi địa chỉ một cửa tiệm nhỏ trong chợ đen, cũng là một trong những nơi ẩn náu của tổ chức Hydra.

Xét thấy danh sách này quá riêng tư, Lục Ngộ suy nghĩ một chút, quyết định đích thân mình sẽ đi mua. Suốt quá trình, anh giữ mặt lạnh, gom đủ số lượng đồ, vừa khéo lấp đầy một chiếc hộp.

Nhìn cái hộp đó, khuôn mặt vốn đang nghiêm túc của anh cuối cùng cũng không thể giữ được nữa, hai má đỏ lên kỳ quái.

Tô Nặc vốn chỉ thử xem sao, không ngờ Chiêm Đình lại đồng ý. Trong lòng thầm nghĩ, hóa ra phạm vi kinh doanh của Hydra cũng rộng thật, đến cả mấy chuyện riêng tư kiểu này cũng nhận, chắc là thiếu tiền thật.

Dù nói là ba ngày, nhưng thực ra ngày thứ hai đã chuẩn bị xong.

Tốc độ mua sắm rất nhanh.

Hôm đó Tô Nặc tìm lý do nói với Lục Ngộ là có hẹn với bạn, phải ra ngoài một chuyến. Lục Ngộ ánh mắt có phần lảng tránh, dặn cậu về sớm rồi không hỏi thêm gì nữa.

Tô Nặc ngồi tàu siêu tốc đến chợ đen, đến cửa tiệm nhỏ đó, chuyển khoản một tay, nhận hàng một tay.

Chiếc hộp hơi to, cậu ôm một lúc có phần vất vả. Đang hì hục trèo lên tàu thì bị chặn lại.

Người chặn cậu chính là tài xế lần trước lái xe chở Viên Giản Ý đâm vào nhà thờ.

"Tô tiên sinh, Ý thiếu gia muốn gặp ngài."

Theo ánh mắt tài xế, Tô Nặc thấy có một phi thuyền nhỏ đậu ở phía xa, bên trong khoang kính phản chiếu một chiều có người đang nhìn chằm chằm về phía cậu. Tưởng sau vụ "cướp hôn" lần trước, Viên Cạnh sẽ ít nhất giam Viên Giản Ý một thời gian, ai ngờ mới vài ngày đã thả ra.

Tài xế giơ tay ra hiệu mời, không cho Tô Nặc cơ hội từ chối.

Tô Nặc đành ôm cái hộp lên phi thuyền.

Bên trong phi thuyền, nổi bật nhất là một chiếc bình hoa tím, cắm mấy đóa hoa mộc lan nở rộ, hương hoa nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí. Người ngồi trên xe lăn trông có vẻ đã hồi phục khá, tóc đã cắt lại gọn gàng, thần sắc cũng tươi tỉnh hơn hẳn so với dáng vẻ hốc hác trước đây.

"Tô Nặc." Viên Giản Ý tự đẩy xe lăn đến trước mặt Tô Nặc.

Tô Nặc thờ ơ: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"

Ánh mắt Viên Giản Ý dừng lại trên khuôn mặt cậu, nhìn chằm chằm, trong lồng ngực cảm xúc mãnh liệt như tơ máu bò lên mắt. Một tay anh nắm chặt thành xe, đốt ngón tay trắng bệch như xuyên thấu, như thể đang nhẫn nhịn điều gì đó.

Lẽ ra không nên như vậy…

Vào thời điểm này, Tô Nặc phải đang yêu anh say đắm, không nên chán ghét anh đến thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!