Trò hề này cuối cùng kết thúc bằng việc vệ sĩ của Nguyên Cung cưỡng chế đưa Viên Giản Ý đi.
Tô Nặc im lặng nhìn theo, không nói nhiều với Viên Giản Ý, sợ càng nói lại càng gây ra nghi ngờ, rước thêm phiền phức cho bản thân và Lục Ngộ.
Khi bị đưa đi, ánh mắt Viên Giản Ý vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt chất chứa không cam tâm và đau đớn như một tảng đá lớn đè nặng trong tim, khiến cậu bất an và hoang mang không rõ lý do.
Viên Giản Ý dường như vừa tỉnh lại đã vội chạy đến tìm cậu.
Rõ ràng ở kiếp này, giữa họ không có quá nhiều ràng buộc. Vậy tại sao ánh mắt của Viên Giản Ý lại y hệt như trong cơn ác mộng kia, ánh mắt ấy đầy cảm xúc mãnh liệt, điên cuồng và cố chấp, mang theo ý định hủy diệt tất cả?
Chẳng lẽ Viên Giản Ý cũng đã sống lại?
Suy nghĩ ấy khiến Tô Nặc rợn người, không kìm được nhíu chặt mày, mang một vẻ đầy tâm sự. Dù nghi thức kết hôn đã xong, đến tối khi ngồi trên giường cưới, cậu vẫn như hồn vía trên mây.
Lục Ngộ nhìn thấy bộ dạng đó, lại tưởng rằng Tô Nặc vì những lời của Viên Giản Ý mà dao động, đâm ra ăn không ngon ngủ không yên.
Anh thấy khó chịu trong lòng.
Cái tên Viên Giản Ý kia sớm không tỉnh, muộn không tỉnh, lại cứ phải tỉnh vào đúng ngày cưới của anh?
Đã thế còn ngồi xe lăn đến tận nhà thờ cướp hôn, hắn tưởng thế là ngầu lắm sao?
Nếu không phải vì Viên Giản Ý là omega, lại còn ngồi xe lăn, anh thật sự muốn lật ngược cái xe đó, đè hắn xuống đất mà đánh một trận cho bõ ghét.
Anh đã sớm ngứa mắt với thằng đó rồi.
Trước đây nhìn hắn lúc nào cũng cười toe toét, lại cảm thấy kiểu người hay cười thế thường là kẻ giả tạo, tâm cơ sâu, rõ ràng không phải người tốt.
Tắm xong, Lục Ngộ vẫn còn bực, đưa tay vò tóc vài cái, để lòa xòa trước trán, khoác mỗi khăn tắm đi ra, nửa thân trên để trần, làn hơi ấm còn vương từ phòng tắm khiến người anh như phủ một tầng sương mỏng, mơ hồ mà gợi cảm.
Tô Nặc nghe thấy tiếng động, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Đèn trong phòng hôm nay do Ince chỉnh thành ánh sáng ám muội, tối và mờ ảo, nhưng khung cảnh nơi cửa lại lọt vào tầm mắt rất rõ ràng.
Đôi vai sắc nét của alpha di chuyển theo từng bước chân như đồi núi nhấp nhô, lồng ngực rắn chắc còn dính hơi nước, từng giọt nhỏ tụ lại rồi chảy dọc theo cơ bụng chữ V vào trong khăn tắm.
Khăn tắm buông lơi hờ hững khiến người ta không khỏi lo lắng, chỉ cần bước dài một chút, chắc chắn sẽ rơi xuống…
Làn da nhuốm dấu vết rèn luyện lâu năm, trông vừa khỏe mạnh…vừa quyến rũ.
Tô Nặc không ngờ vừa ngẩng đầu đã đập vào cảnh tượng như thế, bị cú sốc thị giác làm mặt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu xuống.
Khóe mắt vẫn lén liếc thấy người kia mang dép lê, từ từ đi tới gần.
Lục Ngộ sao lại mặc ít vậy mà ra ngoài?
Alpha đều vô tư thế này sao?
"Không tắm à? Còn ngẩn ra đó làm gì?"
Tô Nặc đỏ bừng mặt, mắt tránh đi: "Ừm, em đi tắm ngay…" Cậu không dám nhìn anh, vừa đứng lên đã bị Lục Ngộ chặn lại, một bàn tay to áp vào má cậu, đầu ngón tay thô ráp ấm nóng, nhẹ nhàng gẩy qua tóc mai. Trái tim cậu lập tức loạn nhịp, đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Đang suy nghĩ linh tinh thì Lục Ngộ đưa ra thứ vừa gỡ từ mặt cậu xuống.
"Là nhũ kim dính từ lễ cưới."
"Ồ…."
Nhận ra đối phương không phải muốn chạm mặt mình, mà chỉ đơn giản giúp lấy thứ dính trên mặt, Tô Nặc càng thêm xấu hổ, cuống cuồng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Sau lưng, giọng Lục Ngộ thong thả vang lên: "Phòng tắm ở hướng kia kìa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!