Chương 25: (Vô Đề)

Buổi sáng sớm.

Tô Nặc mở mắt, tỉnh dậy từ cơn ác mộng, nhìn trừng trừng lên trần nhà. Những hình ảnh hỗn loạn trong đầu tan biến thành mảnh vụn, âm thanh ầm ầm như sơn lở biển gầm cũng dần lùi đi như thủy triều rút.

Thế giới lại trở nên yên tĩnh.

Mặt trời vẫn chưa mọc, ánh sáng trong phòng ngủ mờ nhạt, chỉ lờ mờ thấy được vài đường nét.

Tim dần đập trở lại nhịp bình thường trong lồng ngực, cậu chậm rãi ngồi dậy trên giường, đầu có hơi nhức, một tay chống trán, suy nghĩ.

Lúc đầu còn tưởng những cảnh trong mơ là giả, nhưng giấc mơ sao có thể có chi tiết rõ ràng đến vậy? Chẳng lẽ những gì cậu thấy là chuyện thật đã xảy ra sau khi mình chết ở kiếp trước?

Viên Giản Ý đã đến tìm cậu?

Tiếng gọi lúc lâm chung không phải là ảo giác?

"Tại sao lại làm như vậy…"

Rõ ràng cậu và Viên Giản Ý đã bao nhiêu năm không gặp nhau.

Thấy dáng vẻ điên dại cố chấp của Viên Giản Ý trong giấc mơ, như thể có nỗi khổ gì đó…

Nghĩ đến đây, Tô Nặc khẽ lắc đầu, gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

Dù có khổ sở đến đâu, cũng không phải là lý do để Viên Giản Ý làm tổn thương cậu ở kiếp trước.

Cậu ngồi trên giường, điều chỉnh lại cảm xúc.

Ánh sáng ngoài trời dần dần tràn vào, chiếu sáng cả căn phòng.

Trời sáng rồi.

Hôm nay là ngày cậu kết hôn với Lục Ngộ.

Tim lại bắt đầu đập nhanh, thình thịch thình thịch——

Cho đến tận lúc đứng trước cửa nhà thờ.

Chú rể mặc lễ phục trắng đã đứng sẵn trong giáo đường, tóc được chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng nhưng lại khó giấu được vẻ căng thẳng.

Lục Ngộ đứng yên nhìn Tô Nặc cũng mặc lễ phục trắng, từng bước tiến về phía mình. Khung cảnh xung quanh dần mờ đi, chỉ còn bóng hình ở giữa ngày càng rõ nét.

Từng bước chân trên thảm đỏ, như băng qua hố sâu thời gian và luân hồi, cuối cùng mới đến được trước mặt nhau.

Có một khoảnh khắc, tim Lục Ngộ như ngừng đập, lồng ngực như bị thứ gì đó chặn lại, tức nghẹn, chua xót.

Một cảm xúc khó tả lan ra từ bên trong cơ thể.

Cảm xúc này dường như không phải của anh.

Nhưng đến cùng là của ai?

"Lư Ngư, cậu nhìn đến ngây người rồi à?" Giả Tự không nhịn được, dùng khuỷu tay hích anh một cái.

Lục Ngộ bừng tỉnh. Bên dưới sân khấu, đám bạn thân mặc quân phục đều cười ồ lên. Anh cũng không nhịn được mà cười ngượng ngùng, bắt gặp ánh mắt Tô Nặc, người vẫn dịu dàng nhìn anh với đôi mắt cong cong.

Lúc này, anh bất chợt đưa tay, véo má Tô Nặc một cái.

Như để xác nhận có phải người thật hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!