Cuối cùng, dưới ánh mắt tràn đầy mong đợi của Lục Danh Tông, Tô Nặc không nỡ làm cậu bé thất vọng, đành gật đầu: "Ừm, mười đứa em gái, chú sẽ sinh."
Dù sao thì cậu là beta, chuyện sinh con không phụ thuộc vào ý chí chủ quan, mà phụ thuộc vào điều kiện sinh lý khách quan. Tuyến thể và túi thai của beta không hoàn chỉnh như omega, vì thế có thể sinh con hay không vẫn là ẩn số.
Lục Danh Tông nhận được lời hứa, gương mặt căng thẳng giãn ra, lại trò chuyện thêm vài câu với Tô Nặc.
Tô Nặc vẫn luôn mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại. Nhìn gương mặt cậu bé, cậu chợt nghĩ, nếu Lục Ngộ có con, chắc cũng giống Lục Danh Tông.
Nếu là con gái chắc cũng xinh lắm.
Chỉ là đừng có mặt khó đăm đăm như anh là được.
Sau một hồi thăm dò, Lục Danh Tông cảm thấy beta trước mặt không hề hời hợt hay thực dụng như lời đồn trên mạng, vì vậy yên tâm rời đi. Khi bước tới cửa, ánh mắt cậu bé lướt qua bụng Tô Nặc, lẩm bẩm: "Khoảng tháng Mười thì vừa."
"Cái gì?"
"Em gái. Cung Thiên Bình."
Tô Nặc: "…" Câu nói ấy khiến bụng cậu bỗng căng lên một cách kỳ lạ. Tưởng đâu chuyện sinh con gái chỉ là đùa trẻ con, ai ngờ nhìn bộ dạng này của Lục Danh Tông hình như cậu bé nghiêm túc thật.
Tô Nặc bất lực ngẩng đầu nhìn về phía Lục Ngộ.
Còn Lục Ngộ, một trong hai người trong cuộc, giờ phút này lại mang bộ dạng thản nhiên như đang xem kịch vui, không sợ thiên hạ loạn. Anh cúi người, xoa đầu Lục Danh Tông, nụ cười nơi khóe môi đầy vẻ đùa cợt: "Ừ, vậy mười tháng nữa, cháu cứ đòi em gái từ chú dâu nhỏ của cháu nhé."
Sau khi Lục Danh Tông rời đi, Tô Nặc bĩu môi: "Mười tháng nữa, em biết tìm em gái ở đâu cho nó?"
"Vậy thì cầu xin tôi, tôi giúp cậu?"
"Anh giúp em kiểu gì?"
Câu này vừa thốt ra, bầu không khí bỗng trở nên mập mờ. Lục Ngộ ban đầu chỉ định bảo Tô Nặc nói rõ với Danh Tông, nhưng chẳng hiểu sao, tâm trí anh lại nghĩ sang chuyện khác.
Tô Nặc cũng nghĩ sai luôn.
Lục Ngộ ho nhẹ một tiếng: "Tôi nói là giúp cậu giải thích rõ ràng thôi."
"Thì em cũng đang hỏi anh làm sao giải thích rõ ràng màaaa." Tô Nặc thấy anh bối rối, cố tình kéo dài âm cuối, không ngờ ngay sau đó lại thấy cổ Lục Ngộ đỏ ửng lên.
Tô Nặc cố nhịn cười. Trong lòng nghĩ: Người này chẳng giấu nổi cảm xúc gì cả.
Sau khi cười đủ, cậu mới chuyển chủ đề: "Chuyện của Nguyên Cung và nhà họ Từ thế nào rồi?"
Nhắc đến công việc, Lục Ngộ nhanh chóng thu lại dáng vẻ cợt nhả, trở nên nghiêm túc: "Lão gia nhà họ Từ hiện tại đã dẫn người chạy trốn tới khu chiến sự phía Tây, hành tinh B078. Viên Cạnh định để Triệu Vô Cực làm thống soái, anh trai tôi và Tống Hy Bạch sẽ phụ trách hậu cần, cùng nhau dẹp loạn nhà họ Từ."
Ban đầu Viên Cạnh muốn cử Lục Ngộ ra trận, nhưng bị Lục Hạnh ngăn lại, viện cớ Lục Ngộ còn phải tổ chức hôn lễ, nên thay anh đi thay.
"B078…" Tô Nặc lẩm nhẩm. Hành tinh này khá hẻo lánh, cậu chẳng có nhiều ấn tượng. "Chiến sự có khó đánh không?"
"Không khó. Với lực lượng của nhà họ Từ, không chống đỡ được bao lâu."
Nghe vậy, Tô Nặc mới thở phào. Những ngày qua cậu luôn thấp thỏm, lo lắng rằng việc mình sống lại sẽ khiến bi kịch của nhà họ Lục xảy ra sớm hơn.
"À đúng rồi, hôm lễ tưởng niệm, ai là người giết Từ Ngao vậy?"
Nếu Từ Ngao lúc đó không chết, Nguyên Cung và nhà họ Từ chưa chắc đã trở mặt, cũng không đến mức đánh nhau như bây giờ.
"Ban đầu tôi tưởng là Giả Tự làm. Nhưng sau khi nói chuyện với cậu ta mới biết không phải."
Vừa nói, Lục Ngộ mở quang não, tìm ra một bức ảnh chụp trong buổi tiệc, góc chụp có vẻ từ một phóng viên đang livestream. Trong đó, một người đàn ông đội mũ đen đứng nép trong góc, tay cầm súng chĩa thẳng vào sau đầu Từ Ngao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!