Chương 22: (Vô Đề)

"Sao lại là đại thiếu gia Từ?"

"Omega dưới thân Từ thiếu gia là ai?"

"Nhìn quen lắm, hình như là người hầu bên cạnh Lộ thiếu gia…"

Mọi người lập tức câm nín, đưa mắt nhìn nhau.

Hóa ra bày mưu bắt gian, kết quả lại không phải Lục Ngộ và Viên Lộ, mà là Từ Ngao và người hầu của Viên Lộ.

Còn Từ Lễ, người vừa hăng hái dẫn đầu bắt gian, sau khi nhìn rõ mặt gian phu trên giường thì mặt đen sì như gan heo, sốt ruột ra hiệu mắt với Từ Ngao, như đang câm lặng hỏi anh ta, chuyện gì thế này?

Sao lại thành hai người bọn họ?!

Vậy Lục Ngộ và Viên Lộ đâu?

Từ Ngao dần tỉnh khỏi cơn mộng mị, nhìn ánh đèn flash không ngừng lóe lên, cũng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Anh ta lập tức đẩy Từ Lễ ra, kéo chăn che cơ thể, giận dữ quát phóng viên trước mặt: "Chụp cái gì mà chụp? Cút ra ngoài hết cho tôi!"

Giữa đám đông, có ai đó nói vọng lên: "Hôm nay là ngày tưởng niệm anh hùng, vậy mà cách linh đường chỉ một bức tường, đại thiếu gia nhà họ Từ lại thân mật với người hầu trong Nguyên Cung, việc này chẳng lẽ không cần giải thích sao?"

"Đúng đó, không thể để chuyện này chìm xuồng được."

"Tinh chủ đâu? Gọi Tinh chủ tới giải quyết đi!"

Mặt Từ Ngao trắng bệch. Anh ta biết nếu để Tinh chủ đến thì chắc chắn không có kết cục tốt đẹp. Giờ việc cấp bách là phải đổ trách nhiệm sang người khác.

"Tôi bị hãm hại…" Anh ta kéo người hầu omega kia ra, ép đối phương đối mặt với mọi người: "Mau nói với bọn họ đi, chúng ta có phải là vô tội không? Có người đã hạ thuốc! Giữa ta và ngươi… chẳng có gì xảy ra cả…"

Omega kia đã sớm sợ đến trắng bệch mặt, run rẩy định mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì đám đông đã tự động tách ra một lối nhỏ, Viên Lộ xuất hiện.

Gặp phải ánh mắt đau đớn, buồn bã của Viên Lộ, omega kia lập tức mất hết dũng khí, không thể thốt nên lời.

Viên Lộ rưng rưng nước mắt, bộ dạng đầy đau khổ: "Tôi thật không ngờ… một người là vị hôn phu của tôi, một người là người hầu trung thành nhất bên cạnh tôi. Vậy mà hai người lại lén lút làm chuyện như vậy sau lưng tôi!"

Lời này vừa dứt, đám đông lập tức bàn tán râm ran, đồng loạt đứng về phía Viên Lộ:

"Công tử nhà họ Từ phóng túng quen rồi, giờ ngay cả người hầu bên cạnh Viên thiếu gia cũng không tha…"

"Nhà họ Từ sao lại có một kẻ ăn chơi trác táng như thế…"

"Lần này chắc ông Từ phải đích thân tới Nguyên Cung tạ tội rồi…"

Linh đường lập tức hỗn loạn. Khách mời và truyền thông gần như quên mất mục đích ban đầu của buổi lễ, chỉ mải vây quanh xem trò, chụp ảnh, bàn tán.

Tô Nặc rõ ràng nhìn thấy trong mắt Viên Lộ lóe lên một tia hả hê. Nếu lúc trước còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì giờ đã đoán ra được. Nhà họ Từ định gài bẫy Lục Ngộ và Viên Lộ, không ngờ lại tự rước nhục vào thân.

Tô Nặc nhìn quanh vẫn không thấy người, ngẩng đầu lên thì ánh mắt giao nhau với người đang đứng trên tầng hai.

Lục Ngộ lúc này đang dựa vào lan can, một tay chống cằm, ánh mắt lãnh ung dung nhìn Tô Nặc.

Không rõ đã nhìn bao lâu.

Tô Nặc lặng lẽ thu ánh mắt lại.

**

Nửa canh giờ trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!