Trong phòng bệnh vang lên tiếng trò chuyện.
"Đây là kim từ tính tìm được trên hành tinh A Thụy Lỵ, nghe nói có thể k*ch th*ch não của người thực vật. Thử xem có giúp được Ý thiếu gia không."
"Lấy được thứ này chắc không dễ?"
"Ừ, mất hai người anh em mới lấy được. Nhưng không còn cách nào, dù sao cậu ấy cũng là cháu trai duy nhất của lão Giản."
"Tôi tưởng nhà họ Giản chẳng còn quan tâm sống chết của Ý thiếu gia nữa chứ."
"Chỉ là trước đây nhà họ Giản không tiện ra mặt." Sắc mặt Sở Khâm nghiêm túc, nhìn người đang nằm trên giường bệnh, hỏi Khoa Ôn: "Ý thiếu gia thực sự còn có ý thức sao?"
Khoa Ôn cân nhắc: "Một chút thôi, nhưng rất ít. 99% thời gian không phản ứng với bên ngoài."
"Suy nghĩ của lão Giản là nếu Ý thiếu gia thực sự còn ý thức, mà có phản ứng với Từ Ngao thì chi bằng dùng Từ Ngao để k*ch th*ch cậu ấy."
"Đừng thế chứ, nhìn từ máy theo dõi tim mạch và dữ liệu phản ứng não, phản ứng của Ý thiếu gia giống như đang buồn nôn thì đúng hơn."
**
Trong phòng bên cạnh, Tô Nặc dán tai lên tường, nghe từng lời trò chuyện rõ mồn một truyền đến tai mình.
Ký ức như từng mảnh vỡ lướt qua đầu, từng mảnh, từng mảnh rít gào ùa về.
Cậu nhớ đến chuyện mình từng đến hành tinh A Thụy Lỵ để tìm kim từ tính.
Lúc đó, cậu bị tộc côn trùng tấn công, phải chạy trốn khắp nơi, còn bị thương nặng đến mức hộc máu, từ đó mắc bệnh dạ dày nặng, không ăn được đồ cứng.
Giờ mới biết, hóa ra không có cậu, cũng vẫn có người đi tìm kim từ tính, cũng vẫn có người chăm sóc Viên Giản Ý rất tốt.
Nhận thức này đập tan cái gọi là "công lao" mà cậu từng tự cho là mình có. Cậu không phải công thần gì cả, chỉ là một kẻ thừa thãi, một trò hề.
Bảo sao sau khi tỉnh lại, Viên Giản Ý lại ghét cậu đến vậy.
Chỉ là, sao lão Sở lại là người nhà họ Giản?
Còn từng gặp qua Viên Giản Ý?
Kiếp trước hai người từng làm hàng xóm hơn mười năm, chưa từng nghe Lão Sở nhắc đến một câu.
Một ý nghĩ kỳ lạ lờ mờ xuất hiện trong đầu, còn chưa kịp lan rộng thì đã bị cậu mạnh mẽ đè nén lại.
Đừng tự đa tình nữa.
Tiếng trò chuyện trong phòng bệnh dừng lại, tiếng bước chân xa dần.
Lão Sở đã rời đi.
Tô Nặc cũng xoay người định rời khỏi, lại bất ngờ chạm mặt hai người dì Huyên và dì Đồng với sắc mặt lạnh tanh, khiến cậu giật mình.
Tô Nặc thở ra một hơi: "Sao hai người lại xuất hiện không chút tiếng động vậy?"
"Là do cậu nghe quá chăm chú nên chẳng nhận ra tụi này."
"Đúng rồi, sao cậu lại lén nghe chuyện của Ý thiếu gia vậy?"
"Tôi… tôi chỉ tò mò thôi. À, người tên Sở Khâm kia hay đến thăm Ý thiếu gia lắm sao?"
"Không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!