Sau một hồi im lặng, Lục Ngộ chột dạ giải thích: "Thật ra đường link tối qua đúng là gửi cho Giả Tự."
"Ừm." Tô Nặc không rõ là có tin hay không, nhưng dù sao cũng không hỏi thêm. Nhìn chiếc giường bị sập, cậu ngượng ngùng lên tiếng: "Vậy tối nay lại làm phiền anh ngủ sofa rồi."
Nói rồi, ánh mắt hai người giao nhau, đồng thời bật cười.
Ban đầu lẽ ra Tô Nặc phải ngủ sofa, chỉ là mỗi lần ngủ thiếp đi lại bị Lục Ngộ bế lên giường. Mấy lần như vậy, dứt khoát đổi thành cậu ngủ giường, còn Lục Ngộ ngủ sofa.
Tránh việc rắc rối qua lại.
"Còn nữa…"
"Hả?"
"Sau này có vấn đề gì về luyện tập thì hỏi tôi." Anh là người đứng đầu bài kiểm tra thể lực ở học viện quân đội, đã từng đánh gục tất cả alpha cùng khóa. "Cậu gầy quá, phải tăng cân trước đã."
"Được."
Tô Nặc nói là làm. Hôm sau, ăn thêm nửa bát cơm, sau đó khiêm tốn hỏi Lục Ngộ cách luyện tập.
Lục Ngộ dạy cậu bắt đầu từ tư thế cơ bản nhất là đứng tấn. Nhưng cơ thể cậu cứng đờ, không có lực chống đỡ, tư thế đứng tấn lảo đảo như sắp ngã.
Lục Ngộ không còn cách nào, đành phải đích thân chỉnh tư thế, đứng sau cậu, đỡ lấy eo. "Trọng tâm đặt g*** h** ch*n, ưỡn ngực, hạ eo xuống…"
Tô Nặc chậm rãi hạ eo, mông chạm vào người phía sau. Vì đang mặc quần áo mùa đông dày cộm nên cậu không cảm thấy gì, nhưng Lục Ngộ lại cứng đờ người, không được tự nhiên bước sang một bên.
Lén liếc nhìn đường cong tròn trịa, Lục Ngộ lập tức dời ánh mắt, ho nhẹ một tiếng: "Hai chân mở rộng ngang vai, mũi chân hướng về phía trước…"
Tô Nặc làm theo hướng dẫn, từng chút từng chút dịch chuyển bước chân, hai chân mảnh khảnh run rẩy, còn chưa kịp chỉnh tư thế đã mất sức, lảo đảo ngã về phía trước.
Lục Ngộ vội đưa tay ra đỡ, nhưng chỉ kịp nắm lấy cổ tay cậu, chưa kịp dùng lực thì cả hai đã ngã xuống thảm.
Trùng hợp làm sao, Lục Ngộ lại đè lên người Tô Nặc, lúc ngã xuống còn kịp dùng tay che đầu giúp cậu.
Tô Nặc sững sờ nhìn gương mặt gần trong gang tấc, tim đập nhanh hơn một nhịp. Thảm bên dưới ấm áp, một luồng nhiệt mơ hồ bao lấy cậu, đến cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp vì nhiệt độ.
Dù đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn gương mặt của alpha ở khoảng cách gần như vậy, cậu vẫn không kiềm được mà ngẩn người vài giây.
Alpha ở nhà không mặc quân phục, thân trên mặc áo len cổ cao màu đen, áo bó sát người, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo hẹp. Rõ ràng là một màu sắc mang vẻ cấm dục, chẳng lộ chút da thịt nào, nhưng trong mắt Tô Nặc lại cảm thấy đầy dụ hoặc.
Lúc này, Lục Ngộ cụp mi mắt, ánh sáng lấp lánh trong mắt, ánh nhìn vừa chăm chú, vừa dịu dàng sâu lắng.
Dáng vẻ dịu dàng thế này của Lục Ngộ, cậu chỉ từng thấy một lần duy nhất, kiếp trước, lúc anh dỗ dành cậu đi tất.
Tô Nặc vô thức thì thầm tên anh: "Lục Ngộ."
Giọng cậu rất nhẹ, rất mềm, như lông vũ khẽ gãi bên tai Lục Ngộ.
Ngứa.
Tai ngứa.
Tim cũng ngứa.
Lục Ngộ thở gấp hơn, yết hầu chuyển động, vừa định mở miệng đáp lại thì cánh cửa phòng vang một tiếng "ting", có người bước vào.
Lục Ngộ theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Tô Nặc nằm dưới đất cũng không quên ngửa đầu liếc nhìn.
Người bước vào là Lục Hạnh, bước chân khựng lại, nhìn hai người đang nằm chồng lên nhau, im lặng hai giây, rồi quay người rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!