"Nặc Nặc…"
"Nặc Nặc…"
Sau một giấc ngủ dài đằng đẵng, bên tai vang lên tiếng gọi, ý thức của Tô Nặc dần trở lại, từng mảnh một lắp ghép về vị trí cũ.
Ai đang gọi mình?
Hình như là giọng của Thẩm Miểu.
Nhưng Thẩm Miểu đã chết hơn hai mươi năm rồi cơ mà.
Nghĩ đến đây, Tô Nặc bỗng mở bừng mắt. Một luồng sáng chói mắt từ trên cao chiếu xuống, trong vùng ánh sáng mờ nhòe, một gương mặt trẻ trung thanh tú ghé sát lại gần cậu.
"Nặc Nặc, cậu không sao chứ? Sao tự dưng lại ngất đi vậy?"
Tô Nặc vẫn còn ngơ ngác, ánh mắt mờ mịt nhìn người trước mặt.
Thật sự là Thẩm Miểu.
Lần cuối cùng trong ký ức cậu gặp Thẩm Miểu là khi tìm thấy xác cậu ấy trong cơn mưa xối xả…
Tô Nặc theo bản năng vươn tay chạm vào má Thẩm Miểu.
Làn da kia ấm nóng.
Thẩm Miểu sững người một chút rồi trêu: "Nặc Nặc, cậu bị vẻ đẹp của tớ làm cho choáng váng đấy à?"
Tô Nặc: "…"
Đúng lúc này, giữa không trung vang lên một loạt tiếng "ầm ầm" chói tai. Luồng khí mạnh do tiếng động tạo ra khiến người ta như muốn nổ tung da đầu.
"Có người chết rồi!"
"Đàm quản sự đã giết hết quản gia và những người khác rồi!"
Thẩm Miểu hoảng hốt đỡ Tô Nặc đứng dậy: "Nặc Nặc, tớ biết cậu rất muốn ngất tiếp, nhưng đừng ngất lúc này. Đàm quản sự đang nổi giận đùng đùng, ai đụng vào gã cũng chẳng có kết cục tốt đâu!"
Tô Nặc gắng gượng đứng vững dù cảm giác mất trọng lực vẫn còn. Các cơ quan trong cơ thể cậu như bánh răng lâu ngày không hoạt động, rệu rã xoay chuyển, cố gắng duy trì một hơi thở mong manh.
Cậu hoảng hốt nhìn xung quanh.
Đây là một phòng tra tấn, trên trần treo đầy đủ loại hình cụ. Đèn đêm chiếu vào chúng, bóng đổ xuống đất như những móng vuốt dữ tợn đang bao phủ lên đám người hầu đang run lẩy bẩy.
Mùi máu tanh nồng nặc theo gió xộc vào mũi, khiến cơ thể non trẻ của cậu dựng hết lông tơ, dạ dày co thắt. Nỗi sợ khiến adrenalin bùng phát, ánh mắt dần trở nên tỉnh táo.
Thẩm Miểu, Quản sự Tần, phòng tra tấn, Nguyên Cung…
Không biết vì sao, cậu cúi đầu nhìn đôi chân đã lấy lại cảm giác, lại nhìn mu bàn tay không một nếp nhăn, tim bỗng đập thình thịch dữ dội.
Đây không phải mơ. Đây là thật.
Cậu đã sống lại rồi.
Sống lại về quãng thời gian còn là người hầu trong Nguyên Cung.
"Là ai trộm?" Giọng nói khàn khàn vang lên như tiếng ác quỷ thì thầm giữa phòng tra tấn.
Mọi người đều bị màn giết gà dọa khỉ vừa rồi dọa cho chết khiếp, không ai dám lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!