Chương 19: (Vô Đề)

Các bản tin về vụ ám sát phần lớn đều tập trung vào Viên Cạnh, còn những người khác thì chỉ được nhắc sơ qua.

Tô Nặc tìm kiếm tin tức, không thấy báo cáo chi tiết nào về Đàm Sâm, chỉ có tên anh ta xuất hiện trong danh sách tử vong.

Đàm Sâm thật sự đã chết rồi sao?

Rõ ràng cậu đã cảnh báo anh ta đừng đến gần nhà thờ.

Nghĩ đến đây, ngực Tô Nặc như bị đè nặng bởi một tảng đá, cậu tắt trình duyệt, ngồi bất động trên ghế.

Kiếp trước, vì bất hòa nên cậu và Đàm Sâm gần như chẳng nói chuyện với nhau, khi nghe tin anh ta chết cũng chỉ hơi nhíu mày, không có cảm xúc gì mấy.

Nhưng kiếp này, hai người đã có vài lần tiếp xúc, Tô Nặc lờ mờ nhận ra có lẽ mình đã hiểu lầm Đàm Sâm.

Anh ta thật ra không vô tình, cũng không lạnh lùng như tưởng tượng.

Biết vậy, cậu nên kiên quyết hơn, ép anh ta không được đi.

Tô Nặc lại mở quang não, không cam tâm, tiếp tục lướt tin tức. Không khí ảm đạm bao trùm quanh người cậu, đến mức robot nhỏ Ince cũng cảm nhận được sự khác thường.

Ince lạch bạch chạy vào phòng ngủ, dùng tay máy nắm lấy vạt áo của Lục Ngộ.

"Nặc Nặc không vui."

Lục Ngộ gỡ vạt áo khỏi tay nó: "Mới qua một đêm mà cách xưng hô đã đổi từ Tô Nặc tiên sinh thành Nặc Nặc rồi hả?"

Ince ôm mặt, tỏ vẻ ngượng ngùng.

Lục Ngộ hừ một tiếng, sải bước ra khỏi phòng. Lúc nãy anh vừa gọi điện cho Giả Tự, đang nghe báo cáo tình hình mới nhất, nên đại khái đoán được vì sao Tô Nặc buồn.

Anh bước đến trước mặt Tô Nặc, thấy cậu không có phản ứng gì, ánh mắt chỉ tập trung vào màn hình quang não.

Trên đó là bản tin về vụ nổ ở nhà thờ.

Im lặng một lúc, Lục Ngộ mở lời: "Thi thể của beta bạn cậu không tìm thấy, nhưng có thu được một số mô người, về cơ bản có thể xác định là đã tử vong."

Giống như kiếp trước, một chút xương cốt cũng chẳng còn.

Chết nhiều người như vậy, nhưng kẻ đáng chết nhất lại không chết, đúng là mạng lớn.

Tô Nặc tắt quang não: "Người tập kích Viên Cạnh là ai?"

"Một nhóm tử sĩ, danh tính vẫn chưa rõ."

Tuy nhiên, có thể huấn luyện được một lượng lớn tử sĩ như vậy, toàn đế quốc cũng chỉ có vài thế lực đủ sức làm chuyện này.

Từ cái chết của Viên Nghiêu đến vụ ám sát Viên Cạnh, có thể thấy đã có thế lực thứ ba nhảy vào vũng nước đục này, muốn chia rẽ quan hệ giữa Nguyên Cung và nhà họ Lục.

Hiện tại, quan trọng hơn cả nội chiến, đó là tìm ra kẻ đứng sau giật dây.

Lục Ngộ nói: "Trong vụ việc lần này, những cận vệ và lính bảo vệ chết trận đều được truy tặng danh hiệu liệt sĩ. Ngày 17, Viên Cạnh sẽ tổ chức lễ tưởng niệm công khai ở Nguyên Cung. Nhà họ Lục cũng sẽ tham dự." Dừng lại một chút, anh hỏi: "Cậu muốn đi không?"

Nghĩ đến viên tử tâm tinh vẫn còn giấu trong phòng mình, Tô Nặc hỏi: "Em có thể đi sao?" Ba chữ ấy cậu nói rất chậm, mang theo vẻ dè dặt.

Lục Ngộ khẽ ho một tiếng: "Giờ cậu là người của tôi, đi cùng tôi đương nhiên là được." Nói xong, vội bổ sung thêm: "Trên danh nghĩa." Rõ ràng đang cố gắng kéo giãn khoảng cách, sợ Tô Nặc hiểu lầm.

Tô Nặc liếc nhìn anh: "Ừm, trên danh nghĩa."

**

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!