Dì Huyên và dì Đồng đã ở Nguyên Cung nhiều năm, rất quen thuộc nơi này. Hai người phối hợp ăn ý, đánh lạc hướng truy binh, thành công đưa Tô Nặc rời khỏi đó.
Khi lên phi thuyền, ba người bị lính tuần tra phát hiện.
Tô Nặc còn chưa kịp ra tay, dì Huyên và dì Đồng đã vèo một cái lao đến đám lính, ra tay là lập tức thu về một cái đầu.
Chỉ trong ba bốn giây ngắn ngủi, trận chiến đã được giải quyết gọn ghẽ.
Nhìn những xác chết nằm la liệt trên mặt đất, Tô Nặc bỗng nhớ lại mỗi lần mình mát
-xa cho Viên Giản Ý, hai dì còn nhờ cậu giúp một tay, lúc nào trông cũng yếu đuối: "…"
Trên phi thuyền, ba người nhìn nhau, không ai nói gì.
Không khí im lặng, nhưng lại đầy quái lạ khó tả.
Cuối cùng vẫn là Tô Nặc chủ động mở lời, dò xét rồi khen: "Dì Huyên, dì Đồng, hai người ẩn thân kỹ thật đấy."
"Đương nhiên rồi, chúng ta đều được huấn luyện chuyên nghiệp mà."
"Còn cậu cũng đâu kém, ở cạnh bọn tôi bao lâu như vậy, thế mà không để lộ sơ hở nào."
"Đúng vậy, hai chúng tôi đoán mãi mà không ngờ người tình gặp đêm của Phó Tướng lại là cậu."
"Cậu người trong cuộc suốt ngày nghe bọn tôi buôn dưa lê, có phải coi bọn tôi là đồ ngốc không hả?"
Tô Nặc thầm nghĩ, ngốc thì không đến nỗi, chỉ là thấy hai người họ thật sự rất nhiều chuyện. Giờ thì xem ra, diễn xuất của hai người đúng là cao tay thật, vai diễn bà thím lắm chuyện được nhập đến mức lão luyện.
Tô Nặc vội vàng giải thích: "Không có, không có đâu. Trong lòng cháu thật sự luôn rất kính trọng dì Huyên, dì Đồng ạ."
Dù sao thì cũng là hai giây lấy đi một cái đầu.
Không kính trọng không được.
Cũng chẳng trách Lục Ngộ lại yên tâm bảo cậu đến tìm hai người nhờ giúp đỡ.
Dì Huyên cảm khái: "Tô Nặc à, thật ra cậu cũng là người cứng cỏi đấy. Vì nằm vùng mà dám vứt bỏ cả thể diện, ngày nào cũng bám theo Ý thiếu gia. Chiêu này ấy hả, vừa thông minh, vừa tàn nhẫn."
Tô Nặc không biết nói sao, mặt hơi nóng lên.
Coi như ngầm thừa nhận hiểu lầm này vậy.
"Đúng rồi, cậu với Phó Tướng quen nhau thế nào thế?"
Vừa nhắc đến chuyện này, ánh mắt của dì Huyên và dì Đồng lập tức sáng rực, tò mò nhìn chằm chằm Tô Nặc, lại quay về dáng vẻ bà tám nhiều chuyện như thường.
Tô Nặc ấp úng không biết trả lời sao, may mà đúng lúc đó phi thuyền đến nơi.
Thân phận của dì Huyên và dì Đồng vẫn chưa bị lộ, sau khi đưa người an toàn đến điểm gặp mặt, hoàn thành nhiệm vụ, họ lập tức quay về Nguyên Cung tiếp tục nằm vùng.
Tô Nặc một mình bước xuống phi thuyền.
Dưới khoảng đất rộng rãi bằng phẳng, đã có người đứng đó chờ.
Nhìn hình dáng, là một alpha mặc quân phục.
Tô Nặc tưởng là Lục Ngộ, vui vẻ chạy đến, nhưng khi đến gần mới nhận ra người đến là Giả Tự, sắc mặt cậu khựng lại.
Giả Tự thấy vậy, trêu chọc: "Này này, nét thất vọng trên mặt cậu lộ rõ quá rồi đấy. Mới không gặp cá rô có chút xíu mà đã buồn thế à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!