"Người của Nguyên Cung? Là omega nào?"
"Không nói rõ, chỉ thấy tin tức này bảo nơi Phó Tướng Lục đến cuối cùng đêm qua là Nguyên Cung."
"Chắc là tin giả rồi, sao Phó Tướng Lục có thể dính líu đến omega của Nguyên Cung được chứ? Chẳng lẽ là…"
Tiếng nói đột ngột dừng lại, dì Huyên và dì Đồng liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: "Lộ thiếu gia?"
Ở bên cạnh, Tô Nặc đang nghe họ trò chuyện, vừa lơ đãng tắt trang tin, thì màn hình đột nhiên hiện lên cuộc gọi từ Lục Ngộ.
Tiếng rung truyền từ cổ tay đến tim, khiến cậu run rẩy như kẻ có tật giật mình. Cậu vừa lấy tay che màn hình, vừa đi đến góc khuất để bắt máy.
Giờ này sao Lục Ngộ lại gọi tới?
"Tô Nặc."
Một giọng nói trầm thấp đầy từ tính của alpha vang lên trong loa, nghe rất êm tai, nhưng không phải giọng của Lục Ngộ, mà là của Lục Hạnh.
Tô Nặc ngẩn ra: "Là tôi."
"Bây giờ cậu có tiện nghe máy không?"
"Ừm."
"Cậu có thấy tin tức trên mạng không? Lục Ngộ hiện đang gặp chút rắc rối, bị vu oan là hung thủ sát hại Viên Nghiêu."
"Tôi biết, nhưng đêm qua anh ấy ở chỗ tôi, nếu cần, tôi có thể làm chứng cho anh ấy."
Lục Hạnh khẽ cười: "Tôi tìm cậu chính vì chuyện đó. Nhưng nếu cậu ra mặt làm chứng, sẽ có nguy cơ bị đe dọa, mối quan hệ giữa cậu và Lục Ngộ cũng sẽ bị dư luận chỉ trích. Vì vậy, ý của tôi là, cậu và Lục Ngộ…"
Ngừng lại khoảng hai ba giây, Lục Hạnh tiếp tục: "Kết hôn theo hợp đồng, cậu thấy sao?"
Bốn chữ "kết hôn hợp đồng" vang lên trong tai Tô Nặc như tiếng sấm, khiến cậu nhất thời khó tiêu hóa nổi.
"Một khi cậu trở thành bạn đời của Lục Ngộ, cậu có thể rời khỏi Nguyên Cung, được quân đội bảo vệ. Đây là cách tốt nhất để vừa bảo vệ cậu, vừa giúp Lục Ngộ rửa sạch oan khuất."
Người ở đầu dây bên kia nói xong thì im lặng rất lâu, như đang cho cậu thời gian để tiêu hóa.
Tô Nặc mấp máy môi, cơn gió hanh khô ùa vào cổ họng khiến nó khô rát, ngứa ngáy, không nhịn được ho mấy tiếng.
Ho xong, cậu không trả lời đồng ý hay không, mà hỏi: "Phó Tướng Lục có biết chuyện này không?"
"Biết."
"Vậy ý anh ấy là…?"
"Nó, hai tay hai chân đều đồng ý."
Lúc này, Lục Ngộ, người "hai tay hai chân đều đồng ý", thực ra đang bị trói cả tay lẫn chân vào ghế, miệng bị bịt lại, chỉ có thể phát ra những tiếng rên phản kháng.
Lục Hạnh liếc nhìn anh, cầm quang não đi xa.
Tô Nặc dần hồi phục lại từ trạng thái không thể tin nổi, đầu óc hoạt động hết công suất, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. Mặc dù kết hôn theo hợp đồng hơi vội vàng, nhưng đối với cậu thì có trăm cái lợi mà không có lấy một hại. Vì cho dù là hôn nhân giả, những gì cậu nhận được cũng nhiều hơn mất.
Suy nghĩ một lúc, cậu quyết định nhân cơ hội này đề ra một điều kiện.
"Tôi có thể kết hôn theo hợp đồng với Phó Tướng Lục, nhưng tôi có một điều kiện. Tôi hy vọng từ nay về sau, nhà họ Lục sẽ không tiếp tục nhượng bộ trước những âm mưu quỷ kế của Nguyên Cung. Tôi hiểu tấm lòng của Thượng Tướng Lục, anh không muốn đế quốc rơi vào chiến tranh. Nhưng anh có từng nghĩ rằng, đau ngắn một lần còn hơn đau dài lâu? Nếu sự nhượng bộ của anh chỉ đổi lấy sự lấn tới từng bước của đối phương, thậm chí là mượn dao giết người, thì cuối cùng, cho dù đế quốc không có chiến tranh, người dân cũng sẽ phải sống trong địa ngục, điều đó đi ngược lại với tâm nguyện ban đầu của anh."
Kiếp trước chính là như vậy, nhà họ Lục không ngừng nhượng bộ, sau này bị Viên Cạnh bày mưu hãm hại trên chiến trường, Lục Ngộ và Lục Hạnh đều chết trong tay chủng tộc côn trùng, còn Viên Cạnh thì phủi tay vô can.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!