Lúc này, trong thư phòng.
"Điều tra lâu như thế mà chẳng ra được kẻ tình nghi nào. Đàm Sâm, dạo này ngươi làm gì cũng chẳng có chút hiệu quả nào." Vừa nói, Viên Cạnh vừa dí đầu thuốc lá xuống mu bàn tay của Đàm Sâm.
Đàm Sâm cúi đầu, cung kính nói: "Là tôi làm việc không tốt, mong Tinh Chủ trách phạt."
"Phạt, tất nhiên phải phạt rồi." Viên Cạnh thở dài, híp mắt lại: "Nhưng trước khi phạt ngươi, thì kẻ báo tin phải chết trước. Đã không tra ra được ai, thì cứ giết toàn bộ người hầu rời khỏi Nguyên Cung hôm mồng 8 đi, bất kể là Omega hay Beta."
Đàm Sâm đột ngột ngẩng đầu nhìn Viên Cạnh, thấy vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, không giống đang đùa, lại đành cúi đầu xuống.
Mười ngón tay buông hai bên dần siết chặt lại.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng báo cáo dồn dập. Một vệ sĩ ôm bụng bị thương lao vào, thở hổn hển nói: "Tinh Chủ, quản gia Carril xảy ra chuyện rồi!"
"Có chuyện gì?"
"Quản gia Carril bị giết ở công viên Hagrid!"
Viên Cạnh nhíu chặt mày, đứng bật dậy: "Hagrid? Hắn đến đó làm gì?"
"Tôi cũng không rõ. Hôm nay anh ta không nói gì cả, chỉ dẫn chúng tôi đến công viên Hagrid. Rồi…" Vệ sĩ bị thương nhìn Viên Cạnh, đầu đầy máu, không dám nói tiếp.
"Rồi sao?"
"Sau đó… Phó tướng Lục xuất hiện. Ngài ấy đưa cho quản gia Carril một khoản tiền, nói là cảm ơn anh ta đã bỏ tối theo sáng. Nếu không có anh ta giúp đỡ, e rằng ngài ấy đã chết ở hành tinh Tambur rồi…"
Thông tin này quá chấn động, thư phòng lập tức chìm vào im lặng.
Mắt Viên Cạnh trợn to, gắt gao nhìn chằm chằm vệ sĩ kia, ngực phập phồng dữ dội.
Cơn giận dữ gần như có thể hóa thành lửa, bùng cháy dữ dội.
Đàm Sâm liếc nhìn Viên Cạnh, ra hiệu cho vệ sĩ tiếp tục nói.
Vệ sĩ nuốt nước bọt, sợ hãi mở lời: "Hai người nói xong, Phó tướng Lục vừa rời đi thì một nhóm sát thủ bất ngờ xuất hiện trong công viên, giết sạch quản gia Carril và những người khác. Tôi giả chết, trốn dưới xác mới sống sót. Khi đó tôi nghe họ nói, Carril đã hết giá trị lợi dụng nên phải giết người diệt khẩu."
"Ầm!" Viên Cạnh bóp nát chén trà trong tay, ném xuống đất. Tiếng rống giận dữ vang vọng khiến đèn tường chao đảo.
"Chả trách từ khi điều Carril về làm quản gia Nguyên Cung, mọi chuyện đều trắc trở! Hóa ra tên phản bội là hắn!"
"Tinh Chủ, xin bớt giận."
"Bớt giận? Làm sao ta bớt giận được?!" Nghĩ đến điều gì đó, Viên Cạnh nghiến răng ken két, từng chữ đều đầy căm phẫn: "Hèn gì lần trước hắn lấy ra tấm ảnh mờ mờ, nói kẻ báo tin là một Omega. Thì ra là để rửa sạch nghi ngờ cho mình!"
Đàm Sâm cứng mặt, cúi đầu thật nhanh để giấu đi biểu cảm khác lạ, rồi tiến lên rót nước cho Viên Cạnh.
Viên Cạnh thở gấp, uống một ngụm nước để trấn tĩnh lại.
"Thỏ chết thì chó săn bị làm thịt, phản bội có kết cục như thế là đáng đời! Đàm Sâm, mang xác hắn về đây, ta muốn xé xác hắn ra từng mảnh!"
Cảm thấy vẫn chưa hả giận, ông lại gào lên: "Không, cắt đầu hắn, treo lên sân huấn luyện để răn đe!"
"Tuân lệnh."
Trước khi rời khỏi thư phòng, Đàm Sâm lặng lẽ liếc nhìn người vệ sĩ sống sót kia.
Tên đó có gì đó rất không ổn.
**
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!