Chương 13: (Vô Đề)

Bạn mạng bình thường – Tô Nặc – ban đầu định lặng lẽ chuồn đi, nhưng khi nghe thấy câu nói kia của Lục Hạnh, cậu đành cứng mặt bước vào phòng bệnh.

Việc Lục Ngộ trước khi hôn mê đã gọi tên cậu, có thể là do từng âm thầm điều tra từ sự kiện tại bữa tiệc lần trước, cũng có thể đã đoán được người trò chuyện với mình qua quang não chính là cậu.

Vừa rồi khi ngồi ở hành lang, Tô Nặc suy nghĩ kỹ lại, khả năng thứ hai hợp lý hơn.

Thân phận giả bị lật tẩy, tuy có chút xấu hổ, nhưng rồi cũng phải đối mặt.

Nghĩ đến đây, Tô Nặc hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau với người đang nằm trên giường bệnh Lục Ngộ.

Alpha vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt nhợt nhạt, một bên đầu được quấn băng, xương bả vai cũng bị thương, băng quấn kéo dài xuống đến vùng eo bụng.

Phần trên cơ thể tr*n tr**, tóc rối bù xộc xệch.

Trông có chút ngầu ngầu, lại hơi bất cần.

Thấy Tô Nặc bước vào, Lục Ngộ vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng đồng tử rõ ràng co lại thấy rõ, bàn tay dưới chăn còn lén bấu nhẹ vào đùi.

Đau.

Không phải mơ.

Thực sự là Tô Nặc.

Vậy thì hình ảnh nhìn thấy ở hành tinh Tambur cũng không phải ảo giác?

Nghĩ đến đây, Lục Ngộ bỗng có cảm giác muốn độn thổ.

Hào quang suốt bao năm của anh coi như tan tành, lại để một beta chứng kiến mình trong bộ dạng vô cùng thê thảm.

Trong vài giây ngắn ngủi, đầu óc anh đã chạy qua mấy vòng kịch bản ứng phó, cuối cùng định giả vờ ngu:  "Cậu là…"

Tô Nặc không cho anh cơ hội diễn trò: "Phó tướng Lục, tôi là Ngôn Nhược, cũng chính là Tô Nặc." Ngôn Nhược là ID quang não của Tô Nặc.

Lục Ngộ nghẹn họng.

Beta này thẳng thắn quá mức rồi, không thể để anh giả vờ một chút sao?

Lục Hạnh lúc này lên tiếng: "May mà có Tô Nặc tìm đến anh, anh mới biết chuyện xảy ra mà đến Tambur kịp thời cứu em, nếu không hậu quả khó lường."

Nói xong, ánh mắt anh đảo qua hai người, sau đó thức thời rời đi, để lại không gian riêng cho họ.

Phòng bệnh lập tức chỉ còn lại hai người, không khí dường như chật chội hơn, từng chút một bị ép ra khỏi không gian, khiến hô hấp trở nên nặng nề.

Tô Nặc mở lời trước: "Cơ thể anh sao rồi? Vết thương có nghiêm trọng không?" Tuy ban nãy đã nghe bác sĩ báo cáo cho Lục Hạnh ở ngoài cửa, nhưng cậu vẫn không yên tâm, lại hỏi lại lần nữa.

"Không sao cả."

Phòng lại rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng rèm cửa bị gió thổi khẽ lật phần phật.

Lục Ngộ quay đầu, giả vờ thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tô Nặc hỏi tiếp: "Anh biết thân phận của em từ khi nào?"

Tất nhiên không thể nói là đã biết từ đầu, nếu không sẽ phải giải thích quá nhiều thứ. Sau vài giây im lặng, Lục Ngộ đáp: "Hôm trước khi tổ chức Hydra đột nhiên gửi cho tôi hắc sa, tôi thấy kỳ lạ nên cho người điều tra ngầm, rồi mới tra ra là cậu."

Tô Nặc gật đầu nhẹ.

Thì ra là gần đây mới biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!