Chương 12: (Vô Đề)

Câu nói đó vừa thốt ra, tất cả lính canh xung quanh đều sững người, đồng loạt trừng mắt nhìn Tô Nặc, rồi lại nhìn về phía bụng cậu với vẻ không thể tin nổi.

Cậu ta mang thai?

Lại còn là con của Phó tướng Lục?

Lan Đăng há miệng, nhất thời cũng bị dọa sững người.

Tô Nặc bước lên một bước, cố ý dùng cằm chạm vào khẩu súng trong tay Lan Đăng: "Nếu tôi một xác hai mạng ngay trước cổng nhà họ Lục, chắc chắn ngày mai sẽ lên trang nhất báo đấy!"

Lan Đăng nhíu mày, thu súng về.

"Cậu ta thực sự mang thai với Phó tướng sao?"

"Không quan tâm nữa, mau báo lên Thượng tướng."

Một lính canh lập tức chạy vào trong báo tin.

Tô Nặc thì ngẩng cao đầu, xoa bụng mình, biểu cảm kiêu ngạo và ngông nghênh, y như một kẻ muốn dựa con mà ép cưới, ý đồ mượn con để leo vào quyền quý.

Chẳng bao lâu, Lục Hạnh bước ra.

Trên bậc thang trắng, alpha mặc quân phục thượng tướng, dáng người cao gầy, đứng ngược sáng, đội mũ quân đội, đường nét gương mặt không rõ ràng. Hình bóng đó vô cùng giống Lục Ngộ, khiến Tô Nặc suýt nữa nhận nhầm người ngay khoảnh khắc đầu tiên.

Tô Nặc lớn tiếng gọi: "Thượng tướng Lục! Tôi đã có thai với Lục Ngộ rồi! Ngài phải làm chủ cho tôi!" Cậu nhập vai vô cùng nhập tâm, vừa khóc vừa sụt sùi, hất lính canh ra rồi lao về phía Lục Hạnh.

Hễ có lính định cản, cậu liền ưỡn bụng đâm tới, ra vẻ "có bản lĩnh thì đánh chết cả tôi lẫn đứa trẻ trong bụng đi", khiến đám lính giật mình, rụt tay lại không dám động tới, sợ thật sự có thai nhi bên trong.

Ngay lúc đứng trước mặt Lục Hạnh, Tô Nặc nói thật nhanh, chỉ đủ cho hai người nghe thấy: "Lục Ngộ đang gặp nguy hiểm."

Ánh mắt Lục Hạnh lóe lên, cau mày nhìn Tô Nặc. Lúc nãy nghe lính canh báo có người tự xưng mang thai với Lục Ngộ đến đòi công bằng, anh cứ tưởng là fan cuồng vô não nào đó, suýt chút đã ra lệnh đuổi đi. Nhưng không hiểu sao lại cảm thấy không ổn, liền bảo vệ đi gọi Lục Ngộ, kết quả phát hiện Lục Ngộ không có ở nhà!

"Thượng tướng Lục, đứa trẻ trong bụng tôi đã hai tháng rồi! Ngài phải làm chủ cho tôi! Bảo Lục Ngộ đừng trốn nữa, mau ra chịu trách nhiệm!"

Lục Hạnh phối hợp diễn kịch: "Vào nhà trước đi, có gì từ từ nói."

"Hừ!"

Vừa vào trong, Tô Nặc lập tức thay đổi vẻ mặt: "Thượng tướng Lục, ngài biết Lục Ngộ đang ở đâu không? Tôi vừa nghe được cuộc nói chuyện của Viên Nghiêu, nói là bọn họ đã giăng bẫy sẵn, chỉ chờ Lục Ngộ chui vào."

Nói xong, cậu vội bổ sung: "Trong đám lính canh của ngài có một người tên Lan Đăng, là nội gián của Nguyên Cung."

"Tôi biết rồi." Lục Hạnh mặt trầm xuống, ra lệnh cho vệ sĩ khống chế Lan Đăng, sau đó lập tức mở quang não liên hệ với Lục Ngộ. Không liên lạc được, anh gọi sang Giả Tự, vẫn không có người bắt máy.

Lục Hạnh đành ra lệnh cho quân bộ truy tìm tín hiệu quang não của Lục Ngộ.

Rất nhanh, quân bộ báo lại, định vị cho thấy quang não của Lục Ngộ đã rời khỏi đế quốc, hiện đang ở hành tinh Tambur!

Lục Hạnh khẽ chửi thầm một tiếng. Vốn lo Lục Ngộ lại gây họa, nên đã sắp xếp vệ sĩ canh chừng trong ngoài phủ, ai ngờ vẫn để thằng nhóc đó trốn được. Xem ra bản kiểm điểm ngàn chữ cũng chẳng kiềm nổi tính khí của nó.

Tô Nặc lo lắng lên tiếng: "Thượng tướng, chúng ta phải nhanh chóng đi cứu Phó tướng Lục!"

"Ừ."

**

Nửa tiếng sau, trên chiến hạm, Lục Hạnh âm thầm quan sát cậu beta đã chủ động đi theo.

Vẻ mặt lo lắng của beta đó không giống giả vờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!