Chương 10: (Vô Đề)

Tống Tinh Mặc đứng cạnh Lục Hạnh, khoanh tay trước ngực, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Ngộ.

Bị nhìn như vậy, Lục Ngộ bất giác có cảm giác như đang bị đưa ra tòa xét xử, mà tội trạng của anh chính là hai mươi ba tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn đời.

Tống Tinh Mặc nói: "Dựa vào dữ liệu được tải lên từ hệ thống hậu trường, nhiều chỉ số trong cơ thể cậu đang bất ổn, đúng là đã đến tuổi nên có bạn đời." Dừng một chút, Tống Tinh Mặc nói tiếp:  "Cho dù không muốn kết hôn, cũng nên có một mối quan hệ yêu đương."

Trong thế giới này, nơi người ta đánh giá sự hòa hợp qua độ tương thích pheromone, mọi người thường tìm kiếm bạn đời sớm sau khi trưởng thành để được tận hưởng những k*ch th*ch đặc biệt do pheromone mang lại. Không ai muốn, cũng chẳng cần chịu đựng sự tra tấn của các kỳ đặc biệt một mình.

"Nhưng với tình trạng hiện giờ của tôi mà đi tìm một omega, chẳng phải là hại người ta sao?"

"Vết thương của cậu có thể chữa khỏi."

"Vậy thì đợi khỏi rồi hãy nói tiếp chuyện này."

Tống Tinh Mặc dường như còn điều muốn nói, nhưng thấy Lục Ngộ ngang như cua, đành thôi. Một số chuyện, anh cũng chẳng tiện nói thêm.

Sau khi Lục Ngộ và Giả Tự rời khỏi phòng họp, Tống Tinh Mặc cẩn trọng thử mở lời với Lục Hạnh: "Dẫn binh đánh trận, hành quân tác chiến rất tiêu hao thể lực. Thời cổ, nhiều võ tướng không để lại con cháu…"

Lục Hạnh lập tức hiểu ra ý anh, sắc mặt trầm xuống: "Lục Ngộ sẽ không gặp phải vấn đề đó."

"Em chỉ dựa trên dữ liệu mà nói. Tình trạng thể chất của cậu ấy mỗi ngày đều tự động được tải lên hệ thống lưu trữ trung tâm."

Sắc mặt Lục Hạnh khẽ biến đổi, rồi không biết nghĩ đến điều gì, anh ngẩng đầu nhìn Tống Tinh Mặc, từ từ đứng dậy: "Em thường xuyên theo dõi dữ liệu thể chất của nó à?"

Phát hiện alpha đang ghen, Tống Tinh Mặc bất đắc dĩ đáp lại bốn chữ: "Anh dâu như mẹ."

**

Người vừa bị xem như con, tâm trạng nặng nề rời khỏi phòng, gặp ngay cháu trai Lục Danh Tông đang ngồi trên thảm, chăm chú lắp mô hình cơ giáp trên tay.

Lục Ngộ đứng xem một lúc, phát hiện cậu bé lắp sai, bèn lên tiếng hướng dẫn cách lắp.

Lục Danh Tông thấy chú mình nói năng đầy tự tin, không nghĩ nhiều, làm theo chỉ dẫn. Nửa tiếng sau, cậu bé nhìn mô hình cơ giáp trước mặt tay chân bị lắp ngược: "……"

Lục Ngộ lật ngược mô hình lại, chữa cháy: "Đó, nhìn xem, như này chẳng phải là đúng rồi sao?"

Lục Danh Tông: "……"

**

Phòng bệnh.

Tối nay đến lượt Tô Nặc và dì Huyên trực đêm. Tô Nặc giữ khoảng cách với Viên Giản Ý, ngồi bên cửa sổ, lật xem cuốn sách về các loài hoa cỏ. Dì Huyên thì đang xoa bóp cho Viên Giản Ý, làm mệt rồi, bèn dừng tay nghỉ ngơi.

"Ay da, mấy ngày nay xoa bóp cho Ý thiếu gia, càng làm càng thấy tứ chi cậu ấy cứng đờ."

"Máu lưu thông chậm lại, tay chân cứng là chuyện bình thường."

Dì Huyên cười: "Sao tôi lại cảm thấy cậu ấy không muốn tôi đụng vào người hơn."

Tô Nặc nhìn nghiêng về phía khuôn mặt Viên Giản Ý.

Dì Huyên nói tiếp: "Sáng nay bác sĩ Khoa Ôn bảo là tình trạng cơ thể Ý thiếu gia không được tốt lắm. Không biết có phải do cách chăm sóc của chúng ta có vấn đề không…" Chưa nói xong, Viên Lộ đã bước vào, dì Huyên vội đứng dậy, nhường ghế cho cậu ta.

"Lộ thiếu gia."

Viên Lộ ngồi xuống, cụp mắt, lặng im nhìn người nằm trên giường.

Tô Nặc và dì Huyên liếc mắt nhìn nhau, đang do dự không biết có nên rời đi thì nghe thấy giọng nói của Viên Lộ vang lên: "Giờ thì hay rồi, anh nằm một chỗ, chẳng cần quan tâm gì, để lại cả đống rối rắm cho tôi gánh. Dựa vào đâu mà tôi phải thay anh đi liên hôn với Từ Ngao chứ? Cái tên khốn đó, anh thích thì tự mà cưới! Tôi thì không thích!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!