Chương 1: (Vô Đề)

Vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, Tô Nặc mới nhận ra người mà cậu từng nghĩ sẽ không bao giờ quên suốt đời, hóa ra trong ký ức chỉ còn lại những đường nét mơ hồ, ngay cả hận thù cũng trở nên hư ảo.

Cậu từng tưởng tượng nếu có ngày gặp lại Viên Giản Ý, nhất định sẽ mắng chửi anh ta một trận thật dữ. Thế nhưng, vào giây phút cận kề cái chết, khi nghe thấy giọng nói của Viên Giản Ý, trong lòng cậu lại không hề gợn sóng.

Cậu gặp Viên Giản Ý khi mười sáu tuổi, lúc được đưa đến nhà họ Viên.

Khi đó, Viên Giản Ý là đứa con trai Omega được Tinh Chủ cưng chiều nhất, là ánh trăng sáng trong lòng các Alpha của đế quốc. Còn Tô Nặc chỉ là một người hầu của nhà họ Viên, một beta bình thường, chất phác.

Giữa họ, là mây với bùn, vốn không nên có sự giao thoa.

Cho đến khi Tô Nặc đắc tội với đại thiếu gia nhà họ Viên là Viên Nghiêu, bị vệ sĩ ép quỳ xuống, là chính Viên Giản Ý đã lên tiếng giúp cậu thoát khỏi tình thế khó xử.

Từ đó, hai người quen biết nhau, hiểu nhau, rồi đến… yêu nhau?

Có thể gọi là yêu nhau không?

Ít nhất trong một thời gian rất dài, Tô Nặc tin rằng họ thực sự yêu nhau.

Vào đêm trước khi Viên Giản Ý gặp tai nạn xe cộ, Viên Giản Ý đột nhiên tìm đến cậu, nói rất nhiều điều. Cuối cùng hỏi cậu có muốn rời đi cùng anh đến một hành tinh không có người khác.

Suốt mười mấy năm qua, dù trải qua bao nhiêu chuyện, Tô Nặc chưa bao giờ nghĩ đến việc rời đi, cũng chưa từng nghĩ là mình có thể rời đi.

Lời nói của Viên Giản Ý giống như chiếc hộp Pandora của ác quỷ, mở ra cho cậu một thế giới khác, một thế giới được bao bọc bởi bong bóng, đẹp đẽ và tự do.

Không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà cậu lại gật đầu.

Trước khi rời đi, Viên Giản Ý tặng cậu một sợi dây chuyền.

Cậu cẩn thận giữ gìn sợi dây chuyền đó, coi nó là tín vật "định tình" giữa hai người.

Hạnh phúc từ trên trời rơi xuống đến quá đột ngột, và tai họa cũng vậy.

Hôm sau, cậu thấy tin tức Viên Giản Ý bị tai nạn xe và trở thành người thực vật trên bản tin.

Chiếc hộp Pandora đột ngột bị đóng lại, kéo theo mọi khát vọng. Bong bóng tan vỡ, tự do và tình yêu chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc.

Nếu khi đó cậu thông minh hơn hoặc ích kỷ hơn một chút, thì sau khi bác sĩ nhiều lần tuyên bố Viên Giản Ý không thể tỉnh lại, cậu nên rút lui như nhà họ Viên và vị hôn phu của Viên Giản Ý.

Nhưng cậu lại không làm thế.

Có lẽ người bình thường luôn khờ khạo hơn một chút, và cũng chịu đựng giỏi hơn một chút.

Cậu chọn ở lại bên cạnh Viên Giản Ý, chăm sóc anh, nghĩ rằng rồi sẽ thấy được ánh trăng sáng sau mây mù.

Một năm sau, Viên Giản Ý tỉnh lại.

Nhưng trăng sáng sau mây mà cậu mong chờ lại không đến.

Viên Giản Ý sau khi tỉnh lại như trở thành một con người khác. Ánh mắt nhìn cậu không còn dịu dàng, mà chỉ còn lại sự bài xích và lạnh lùng.

Lúc đó rõ ràng cậu đã thấy rất rõ, nhưng vẫn ôm hy vọng, cho đến một đêm cậu kéo chăn cho Viên Giản Ý, lại bị anh xem như kẻ có ý đồ bất chính.

Viên Giản Ý siết chặt cổ tay cậu, như đang nắm một cọng rơm vô dụng.

"Tô Nặc, tránh xa tôi ra. Không có Omega nào thích một Beta vừa gầy yếu vừa thấp bé như cậu đâu."

Phải rồi.

Không có Omega nào thích một Beta như cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!