Chuyến bay của Ngô Đồng đáp xuống tương đối muộn, họ đã đi lĩnh chứng trước khi Cục dân chính tan làm vào chiều hôm đó.
Mò mẫm nhìn cuốn sổ đỏ mới ra lò trong tay, Ngô Đồng vui mừng đến mức nóng lòng muốn khoe với cả thế giới, nhưng cậu chưa kịp nói gì, vừa mở điện thoại ra thì đã nhận được vô số lời chúc phúc, WeChat, QQ, tin nhắn, Weibo... Ngay cả tin tức của tài khoản tiếp thị.
Trong trận chiến này, cứ như thể có ai đó đã cài đặt hệ thống giám sát xung quanh cậu.
Ngô Đồng ngẫu nhiên chọn Điền Điềm trả lời câu hỏi của cô: [Em còn chưa nói gì, làm sao mọi người đều biết em đã kết hôn vậy?]
Điền Điềm ngạc nhiên hỏi: [Cậu không biết chồng cậu đăng gì trên Weibo sao?]
Ngô Đồng vội vàng nhìn Weibo.
Hóa ra Khương Hành lợi dụng lúc cậu cúi đầu ký tên, chụp ảnh sau lưng rồi đăng lên Weibo, chữ "Khu đăng ký kết hôn" trên đầu không quá chói mắt.
Ngô Đồng dở khóc dở cười.
Hắn thậm chí không thể chờ đợi đến khi chụp ảnh cưới hay nhận được sổ kết hôn, khi chụp ảnh cậu đang ký tên, hắn không thể không tự hào thông báo luôn với thế giới cho mọi người biết rằng Omega này thuộc về hắn.
___
Những ngày sau khi kết hôn không có gù bất thường xảy ra, nước chảy mây trôi.
Khương Hành vẫn đang chạy giữa nhà và công ty, bộ phim truyền hình mới của Ngô Đồng bắt đầu quay ở An Hải, hai người lúc nào cũng có thể gặp nhau.
Có 99% khả năng mang thai trong kỳ ph*t t*nh của Omega, sau lần ph*t t*nh đó, Ngô Đồng đã từng mua que thử thai thử, nhưng thời gian quá ngắn, cậu không thể phát hiện ra nó trong một thời gian, vì vậy liền cứ kệ theo tự nhiên.
Đoàn phim quá bận rộn, trên người không có bất thường nên chuyện này đã bị bỏ lại ngay khi lần không cẩn thận kia.
Đến khi Ngô Đồng nhớ ra thì đã là ba tháng sau.
Sáng hôm đó, cậu không có cảnh quay, rất hiếm khi được ngủ nướng, Ngô Đồng đang ngủ trong phòng tối dưới lớp chăn bông.
Đến thời gian thức dậy thường ngày, cậu bị đồng hồ sinh học đánh thức, đầu não nửa mơ nửa tỉnh, đang chuẩn bị ngủ thiếp đi trong cơn choáng váng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động kỳ lạ.
*Két két*
Âm thanh rất gần với tần suất cao, Ngô Đồng giật mình, ngồi dậy nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở hướng cửa phòng. Đó là nơi âm thanh phát ra.
Ngô Đồng nhìn chằm chằm vào cửa, yết hầu cuộn lên cuộn xuống hai lần, cuối cùng lấy hết can đảm bước ra khỏi giường, cầm cốc nước bằng thép không gỉ trên bàn cạnh giường, rón rén đi ra cửa.
Âm thanh vẫn còn.
Cậu nhìn ra ngoài bằng mắt mèo nhưng hành lang khách sạn bên ngoài phòng trống rỗng chứ đừng nói đến có người cứ cào vào cửa phòng.
Lẽ nào hắn đang núp ở một vị trí mà mình không thể nhìn thấy, để mình buông lỏng cảnh giác?
Mồ hôi lạnh của Ngô Đồng sắp rơi xuống, cậu chuẩn bị xoay chân trở lại giường, lấy điện thoại gọi cảnh sát.
Lúc này, cậu đột nhiên nghe thấy âm thanh "Xoẹt xoẹt" trên tấm cửa dừng lại, sau đó có một âm thanh "Ư ử" kêu lên.
Ngô Đồng đã lâu không nghe thấy tiếng kêu này, nhưng liền phản ứng trong giây lát, ngay lập tức đoán rằng đây là giọng của con husky khi nó tỏ ra dễ thương hoặc buồn bã lo lắng.
Cậu ngay lập tức mở cửa mà không do dự, quả nhiên con husky đang cúi mình ở cửa phòng cậu, khi thấy cậu mở cửa, cái đuôi phía sau nó vẫy vẫy một cách phấn khích.
Khi con husky bước vào, Ngô Đồng ngồi xổm xuống bằng tầm mắt nó, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Nguyên? Sao lại biến thành như này rồi?"
Con husky xoay tròn thành một vòng giận dữ và lo lắng: "Ấu ấu ấu... (Con không biết, khi tỉnh lại thì đã như thế này rồi, con không thể thay đổi và không thể quay trở lại)
Ngô Đồng không thể hiểu nó đang nói gì, cậu đau đầu vì tiếng ồn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!