Chương 8: Mèo

Nhìn thấy Ngô Đồng và Bì Đản bước vào cửa, đèn trong nhà đã được bật lên, Khương Hành lười biếng dựa vào chiếc Maybach, nhàn nhã lấy điện thoại ra gọi trợ lý.

"Cậu đến đón tôi đi. Địa chỉ: Bên cạnh cửa hàng tiện lợi ở phía tây chung cư XX, tay tôi bị thương không thể lái xe được."

Ngay khi trợ lý nghe nói nửa đêm hắn bị thương ở tay khi ra ngoài đi dạo, sắc mặt lập tức thay đổi vì sợ hãi, hắn bắt taxi đến địa điểm do Khương Hành gửi tới.

Khương Hành thấy mình vừa xuống xe thì người kia liền xà vào, trán hắn không khỏi co giật.

"Tay tôi đang bị thương, nếu cậu lại ngã nữa thì chúng ta chỉ có thể gọi Lạc Mẫn qua thôi." Khương Hành đứng trước mặt hắn, thản nhiên đỡ hắn.

Lạc Mẫn là người đại diện của Khương Hành, cô quản lý Khương Hành rất nghiêm khắc, nhưng dù nghiêm khắc đến đâu, Khương Hành vẫn duy trì thói quen có ý tưởng của riêng mình, thường được gọi là làm việc của riêng mình.

Trợ lý của hắn tên là Lạc Dương, là một beta nam, em trai của Lạc Mẫn, hắn trở thành người phụ trách của công ty giải trí Mục Đồng, là người đáng dựa, chỉ là hơi dài dòng.

Ngay khi Lạc Dương nghe thấy Khương Hành nói muốn gọi Lạc Mẫn qua, hắn đột nhiên sợ hãi rơi nước mắt: "Đừng, Hành ca, em vẫn chưa dám nói với chị em về việc anh lại trốn ra ngoài đâu, nếu mà gọi chị ấy qua, không phải chúng ta cùng nhau nghe mắng sao?"

Khương Hành được biết đến như một đôi dép đi dạo trong làng giải trí, một nhân vật có thật nổi tiếng trong làng giải trí về việc hay đi dạo, là điểm sáng trong khu phố đi bộ.

Khi hắn nhàn rỗi, hắn thường thích đi dạo xung quanh, thường có những người hâm mộ gặp được hắn trên đường, chụp ảnh với hắn rồi đăng ảnh lên phần mềm xã hội, sau đó hot trên tìm kiếm, dân mạng get đến vị trí cụ thể của bức ảnh, sau đó người hâm mộ trong cùng một thành phố đổ xô về gây ùn tắc giao thông đến nơi mà hắn đi dạo kia khiến chỗ đó trở thành một điểm check

-in nổi tiếng, người người nối nhau như rồng rắn lên mây.

Vì đảm bảo giao thông thông suốt và không lãng phí thời gian quý báu của người hâm mộ, Lạc Mẫn thường nói chuyện với Khương Hành về việc ra ngoài ít hơn nếu hắn không có việc gì để làm, nhưng Khương Hành có ý tưởng riêng và không chịu được nhàn rỗi, không bao giờ nghe lời thuyết phục, vì vậy Lạc Mẫn phải rút lui và để Lạc Dương để mắt đến hắn, không được để hắn chạy xung quanh.

Sau đó, Khương Hành lại thuyết phục ngược lại Lạc Dương đi chơi với mình, sau khi bị Lạc Mẫn phát hiện hai người liền bị Lạc Mẫn mắng cho một trận.

"Tôi không đi lạc." Khương Hành ngồi ở ghế phụ: "Không phải có cậu đến đón rồi sao."

"Được rồi..." Lạc Dương không còn gì để nói.

Gần hai ngày nay hắn đã không chợp mắt, thân thể vẫn còn rất trẻ, nhưng tinh thần Khương Hành rất mệt mỏi.

Vụ tai nạn xe cộ đưa hắn trở lại mười tám năm trước vẫn còn đọng lại trong tâm trí, dường như vẫn còn tàn dư của hình ảnh Khương Thanh Nguyên theo bản năng lao đến trước mặt hắn, sự mềm mại của cơ thể thiếu niên và cái ôm ấm áp trên thân thể.

Nghĩ đến con trai, Khương Hành không khỏi lo lắng một hồi.

Hắn gần như nghĩ rằng mình quá mệt mỏi và mơ một giấc mơ dài.

Trong giấc mơ, hắn đã gặp được người hắn yêu, họ gặp nhau lần đầu tiên khi còn trẻ, và bên nhau ở đỉnh cao, một người ấm áp như ngọc, mà người kia lạnh lùng phong độ.

Đúng vậy, Ngô Đồng trong trí nhớ của Khương Hành không phải là như bây giờ.

Bây giờ Ngô Đồng vừa tốt nghiệp đại học, tất cả những bất hạnh mà cậu gặp phải vẫn chưa bắt đầu, cậu vẫn chưa đi sâu vào thế giới, đôi mắt hoa mai trong veo như hồ nước trong vắt.

Còn Ngô Đồng trong trí nhớ của Khương Hành...

Ánh đèn neon của thành phố cứ nhảy nhót lóe lên trên mặt Khương Hành, đôi mắt sâu thẳm nheo lại, mặc dù Ngô Đồng đã ch. ết nhiều năm, nhưng trong trí nhớ của hắn nụ cười của cậu đã in sâu vào lòng Khương Hành.

Những người trong giới đánh giá về Ngô Đồng là một thiếu niên đa tình, một đóa sen tim đen lạnh lùng, rắn và bọ cạp cũng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể phạm thượng...

Cậu có vô số tác phẩm xuất sắc xung quanh, giàu đẹp, lang thang trong xã hội thượng lưu, xung quanh cậu chưa bao giờ thiếu đủ loại Alpha, nhưng sau này ở cùng Khương Hành, cậu hoàn toàn bị cắt đứt với quá khứ.

Tất cả mọi người đều nói Ngô Đồng rất bẩn, nam nữ trong giới này bất kể là Alpha hay Beta, chỉ cần bọn họ có chút tiền bạc và một chút quyền lực, bọn họ đều bị cậu chơi qua.

Nhưng Khương Hành biết cậu trong sạch hơn bất cứ thứ gì khác.

Họ đi ngang qua nhau nhiều lần, nhìn nhau gật đầu chào nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng hai người chính thức quen nhau bắt nguồn từ lần ph*t t*nh vô tình của Ngô Đồng, sau khi thời kỳ ph*t t*nh kết thúc, Ngô Đồng đã uống thuốc tránh thai.

Lúc đó họ đã nói rõ ràng quan điểm, nhưng sau khi Khương Hành nhìn thấy bộ sưu tập trình diễn của Ngô Đồng, nhìn qua nhìn lại không dưới mười lần, hắn mới biết mình đã trầm mê vào bên trong rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!