Hệ thống sưởi sàn nhà được bật trong nhà ấm áp và khô ráo, gió lạnh thổi vào qua các khe hở trên cửa sổ không được đóng chặt để thông gió, cái lạnh bị xua tan bởi không khí ấm áp, mặc dù không lạnh nhưng nó lại làm cho trái tim của Ngô Đồng gợn sóng nhẹ.
Khương Hành... Anh ấy trân trọng mình sao?
Lúc giọng bác sĩ rơi xuống, Ngô Đồng không thể phủ nhận mình cực kỳ vui.
Nhưng nhanh chóng trở lại với cảm giác của mình.
Cậu lắc đầu nói: "Bác sĩ, có lẽ cô đã hiểu lầm rồi, cháu chỉ là bạn của thầy Khương thôi."
Cậu tin rằng điều hiếm hoi nhất của một con người là có thể cân nhắc bản thân một cách rõ ràng.
Cậu và Khương Hành không phải cùng một loại người.
Khương Hành rất trân trọng cậu sao? Không có cơ sở.
Những hành vi này đặc biệt dễ tự gây ra hiểu nhầm, lựa chọn như này của thầy Khương là vì phẩm chất cá nhân của anh ấy.
Nhưng nó cũng càng khiến mọi người cảm thấy động lòng hơn về anh ấy.
"Chỉ là bạn?" Đôi mắt của bác sĩ hơi mở to vì ngạc nhiên.
Nhưng thở pheromone dày đặc quanh chóp mũi cô rõ ràng là của Omega trước mặt.
Và nó đã đạt được hiệu quả là mọi ngóc ngách trong nhà đều chứa đầy pheromone của Omega, điều đó chứng minh rằng Omega này đã sống ở đây rất lâu, lại còn là phòng ngủ chính của chủ nhân căn nhà này nữa... Omega lại nói bọn họ chỉ là bạn?
Người trẻ tuổi đúng là biết cách chơi mà.
Nhưng nếu Omega đã nói chỉ là bạn thì chính là bạn. Đây có thể là một số tình thú giữa những người trẻ tuổi, cô là một người ngoài nên không cần phải hiểu nó.
Khương Hành chỉ là sốt cao do khả năng miễn dịch thấp, nhìn chung vấn đề cũng không quá lớn. Bác sĩ phân loại bộ dụng cụ y tế cầm tay, để lại một số thuốc hạ sốt rồi rời đi.
Ngô Đồng đích thân đi xuống lầu tiễn cô, liếc nhìn lên hướng phòng ngủ trên lầu hai, sau đó đi thẳng đến bàn ăn.
Lục xem những bữa ăn phong phú mà Khương Hành mua, lấy ra một bát cháo rau xanh và trứng, phát hiện sau khi để trên bàn quá lâu thì đã lạnh nên đổ vào thịt hầm rồi lại hâm nóng. Sau đó cậu buộc mình phải lấp đầy dạ dày trong bảy phút, rồi đặt phần thức ăn còn lại vào tủ lạnh.
Khi trở lại trên lầu với món cháo thịt hầm, Khương Hành đã tỉnh dậy từ lúc nào rồi, hắn nằm ngửa trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà như thể không biết hôm nay là ngày gì.
Nghe thấy tiếng đóng mở cửa phòng ngủ, hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn qua, túi nước đá trên trán trượt xuống đập vào ngực, nhiệt độ lạnh lẽo truyền qua chiếc áo mỏng khiến Khương Hành rùng mình.
Kết hợp với phong thái mơ màng khi mới thức dậy và sự xuất hiện của một sợi tóc vểnh lên đứng kiêu hãnh trên đầu, không thể nhìn thấy sự uy nghiêm của đỉnh lưu thường ngày chút nào nhưng lại thể hiện một chút đáng yêu.
Sau khi suy nghĩ về lý do tại sao đối phương lại trở nên như vậy, Ngô Đồng kiềm chế nụ cười của mình với một lương tâm tận tụy.
Giọng Khương Hành khàn khàn hỏi: "Tôi bị làm sao vậy?"
Cháo thịt hầm được nhẹ nhàng đặt trên bàn cạnh giường, Ngô Đồng nhanh chóng lặp lại chẩn đoán của bác sĩ cho hắn, tất nhiên là bỏ qua phần tắm nước lạnh mà chỉ nói rằng hệ thống miễn dịch của hắn không ổn định do tiêm thuốc ức chế, vì vậy hắn bị cảm lạnh.
Ngô Đồng giả ngốc, Khương Hành đương nhiên cũng sẽ không lấy những chuyện không thể nói ra trong phòng tắm như thể đòi công lao.
Mà khi Ngô Đồng nói lời này, mặt cậu đỏ đến mức gần như muốn nhỏ máu... Có lẽ hắn cũng đoán được tại sao.
Khương Hành thu hồi ánh mắt, che giấu nụ cười.
Cổ họng hắn nứt nẻ ngứa ngáy, hắn hắng giọng, Ngô Đồng vội vàng đưa cho hắn một ly nước ấm, uống vài ngụm để làm ẩm cổ họng, cuối cùng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Khương Hành ngẫm nghĩ: "Sao tôi lại ở đây?"
Hắn vẫn nhớ mình ở dưới lầu trong phòng ăn trước khi ngất xỉu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!