Chương 5: Cắn thật

Tuyết rơi liên tục trong vài ngày dưới ánh đèn đường tỏa sáng rực rỡ.

Khương Thanh Nguyên bước đi trên đường, trong miệng ngậm một túi rác, tuyết bị đạp trên đường dính vào một lớp tuyết mới, mỗi bước chân dẫm dưới tuyết tạo thành một tiếng kêu, nó bước từng bước một, dưới sân tuyết in một dấu chân nhỏ hình hoa mai.

Lần đầu tiên đến nơi này nó không quen thuộc, khi bị Ngô Đồng đưa về nhà cũng không đi ngang qua kho rác, cho dù có đi ngang qua, Khương thiếu gia nó lúc đó vẫn đang phẫn nộ nghĩ ra kế hoạch mơ tưởng về việc bắt bắt gian và việc kế thừa Tập đoàn giải trí Mục Đồng rồi đi đến đỉnh cao nhân sinh.

Cho nên, Khương Thanh Nguyên thật sự không biết đường chút nào.

Nhưng điều này không ngăn cản việc nó ngẩng cao đầu, tự tin ưỡn ngực bước đi với một túi rác trong miệng.

Tìm không thấy thùng rác thì sao chứ, thiếu gia nó đây ngày mai sẽ khiến người ta đặt thùng rác vào chỗ nó vứt rác hôm nay luôn.

Hướng mà Khương Thanh Nguyên nó hướng tới chính là nơi nơi đều là thùng rác.

Năng lực của nó chính là khiến nó tự tin.

Nhưng cho tới bây giờ, Khương thiếu gia nó hoàn toàn không có tiền.

Cây ATM độc quyền mang tên Khương Hành của nó bây giờ vẫn chưa phải là cha nó, chứ đừng nói đến ba nó

- người đã mất việc và sắp ch. ết đói.

Bên ngoài trời rất lạnh, bộ lông dày đặc của Husky cũng không thể ngăn chặn mùa đông ẩm ướt pha thêm lạnh lẽo của thành phố An Hải trên bờ biển phía đông nam.

Khương thiếu gia bị ép phải trải nghiệm cuộc sống, nó đi vòng xuống lầu vài lần, trước khi biết tìm kho rác bằng mũi, nó đi về hướng phát ra mùi trong không khí, nhíu mày thở hổn hển ném rác ở khoảng cách xa hai mét, một phát ném chính xác rồi rời đi một cách hiên ngang.

Nhưng nó chưa đi được vài bước thì lại dừng lại.

Thay vì về nhà rồi sưởi ấm trong vòng tay của ba, nó nghĩ rằng nó còn một chuyện quan trọng hơn để làm bây giờ.

Khương thiếu gia là một phú nhị đại hàng real, biết cách chuẩn bị sẵn sàng cho nguy hiểm trong thời bình, ví dụ như nó đã hiểu rằng Khương Hành bây giờ rất giàu, nhưng lão cha nó không phải lúc nào cũng giàu có, vì vậy nó đã theo ông nội, là giáo sư Khoa Tài chính của Đại học Bắc Kinh để học cách đầu cơ cổ phiếu (Ông nội nó nói rằng việc học của nó chỉ giới hạn vào buổi tối, khi đứa cháu trai ngốc của ông không thể ngủ được, ông đã mở video lớp học trực tuyến mà ông ghi lại cho sinh viên đại học Bắc Kinh cho nó để nó bắt đầu lắng nghe, sau đó nó ngủ tít đến bữa trưa ngày hôm sau), đồng thời nó đắt đầu đầu tư tiền tiêu vặt và tiền lì xì theo ý tưởng và suy đoán của riêng mình, vào ngày sinh nhật của mình mỗi năm nó chỉ ước có thể kiếm được rất nhiều tiền. Tận lực cầu cho lão cha nó một ngày nào đó phá sản, ông ta sẽ quỳ gối trước mặt Khương thiếu gia nó cầu xin nó xoay cho một ít tiền.

Khương thiếu gia cảm thấy mỗi lần thua lỗ, nó hạ mình cầu xin Khương Hành cho mình thêm một ít tiền tiêu vặt, để nó có thể mua một ít mì gói cho những ngày còn lại của tháng rất khổ.

Tương tự như vậy, mặc dù Khương Hành và Ngô Đồng chưa quen biết nhau, nhưng không có nghĩa là họ mãi mãi sẽ không biết nhau, nếu không thì Khương Thanh Nguyên nó chui ra từ đâu được chứ?

Trên thế gian này có rất nhiều Alpha tốt, Beta tốt, Ngô Đồng có mắt nhìn người không tốt cứ phải tìm lão nam nhân Khương Hành, lần này Khương thiếu gia nó ở đây nó nhất định phải giúp Ngô Đồng tránh đi lạc vào ma chướng của Khương Hành.

Khương Thanh Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, đèn đường phản chiếu tuyết rơi dày trên bầu trời, nó hít sâu một hơi, thu hồi đôi mắt tràn đầy lời nói hy sinh nhân sinh vì ba.

Sau đó dùng cửa kính mờ của cửa sổ kho rác làm gương, nửa thân trước cúi thấp, đuôi rũ xuống, đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào không khí trước mặt, nhe răng sủa đều: "Gâu gâu gâu gâu gâu!"

"Gâu gâu gâu!"

"Hú~"

Cắn, xé, đá, các động tác cực kỳ uyển chuyển và mạnh mẽ.

Khương Thanh Nguyên ngừng thở hổn hển, tự hào nghĩ, nhiều năm đánh nhau như vậy không phải là vô ích.

Có người đi bộ đi ngang qua sợ hãi đến mức lòng bàn chân trượt ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn sang, chắc chắn rằng con husky không chú ý đến mình rồi chạy đến một góc an toàn nấp.

Khương Thanh Nguyên nghe thấy tiếng hắn gọi điện thoại, kinh hãi nói: "Alo? 110 (cảnh sát) sao? Tôi là cư dân của chung cư XX, có một con chó xuất hiện ở cửa kho rác chúng tôi... Nó không cắn người nhưng nó cắn không khí, nó đánh bại không khí rồi, nếu các người không tới thì không khí sẽ bị đánh ch. ết đấy! Tôi không nói nữa, gấp ch. ết tôi rồi, tôi tắt máy đây.

Tôi phải gọi cho 120! (xe cứu thương)"

Khương Thanh Nguyên: "..." (Không phải chứ ông anh, khoan hãy nói tôi là chó điên, anh nhìn qua anh trước đi -_-)

Sau khi vận động xong cẩu cực quyền, Khương Thanh Nguyên tâm trạng rất tốt, không quan tâm đến kẻ ngốc, tinh thần phấn chấn đi về hướng nhà Ngô Đồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!