Chương 48: Khoảng cách

Khương Hành đạp ga, chuẩn bị lái xe ra khỏi gara đỗ xe nhưng lập tức lùi lại.

Khương Thanh Nguyên đã biến thành husky, đang nằm trên ghế, khó hiểu nhìn chằm chằm lão cha, chỉ thấy Khương Hành vỗ vỗ đầu mình.

"Suýt chút nữa thì quên mất." Đẩy cửa ra, nhanh chóng giải thích với nó: "Đợi ta trong xe một lát."

Sau đó ra khỏi xe đi về phía thang máy bên trong trung tâm mua sắm.

Một lúc sau, Khương Hành trở lại mang theo vài cái túi, tất cả đều là túi mua sắm từ các cửa hàng trong trung tâm thương mại gồm đồ ăn vặt, đồ ăn nhẹ, đồ ăn bán thành phẩm, cái gì cũng có.

Khương Hành đặt tất cả túi lên ghế  khách, tùy ý Khương Thanh Nguyên chọn món nó muốn ăn rồi khởi động xe về nhà.

Nơi trông giữ thú cưng sẽ cung cấp thức ăn cho những thú cưng, nhưng Khương Thanh Nguyên nghĩ những thứ ở đó không ngon, hơn nữa tại sao nó lại phải ăn cùng một máng lớn với những con chó khác chứ, nếu nhỡ may những con chó kia bị bệnh dại hoặc bệnh nào đó thì sao?

Mà từ khi còn nhỏ Khương thiếu gia nó đã cẩm y ngọc thực, giờ thành hồn người da chó cũng không thể vượt qua cửa ải của tâm lý được.

Cho nên từ khi được ba đưa đến trung tâm trông thú cưng tối qua cho đến bây giờ được cha mình đón về, Khương thiếu gia đói đến mức bụng dán vào lưng, chưa bao giờ phải chịu loại ủy khuất này.

Khương Thanh Nguyên nhìn chằm chằm vào túi thức ăn bốc hơi thơm ngát đầy tràn bánh kẹo mà cha đưa cho nó.

Sau đó, nó liếc nhìn Khương Hành đang lái xe phía trước.

Chiếc Porsche màu đen phóng ra khỏi bãi đỗ xe, ánh nắng dịu nhẹ đổ xuống như thác nước bên ngoài phủ lên người Khương Hành một lớp ánh sáng vàng mịn, ranh giới ánh sáng và bóng tối rõ ràng khiến diện mạo ba chiều của Khương Hành càng thêm sâu sắc.

Giờ phút này, Khương Thanh Nguyên đột nhiên hiểu ra hình dung từ "Dáng người của cha cao lớn vĩ đại" được viết trong bài văn của các bạn học khi còn học tiểu học là như nào rồi.

Đó là khi bạn đói, ngay cả khi bạn không nói ra nhưng cha sẽ đi mua cho bạn những món ăn ngon.

Xem ra Khương Hành không ngứa mắt như nó vẫn hay tưởng tượng.

Nó khịt khịt cái mũi đột nhiên cay cay của mình, cúi đầu lấy ra một cái bánh dừa nhỏ, mở túi ra, thưởng thức thật nhanh nhưng cũng thật cẩn thận.

Nó cảm thấy bánh dừa bình thường trong mắt hôm nay lại ngon đến lạ.

Cảm xúc động lòng của Khương Thanh Nguyên kéo dài cho đến khi về đến nhà, Khương Hành đẩy cửa ra, đưa một túi đầy thức ăn cho Ngô Đồng người đã bước ra khỏi phòng và đang bị thiếu thốn thức ăn trong tủ lạnh.

Nói "Cậu có đói không? Những thứ này là mua cho cậu, không biết bây giờ cậu muốn ăn gì nên tôi đã mua nhiều một chút."

Khương Thanh Nguyên vốn nghĩ lương tâm của Khương Hành đã trỗi dậy nên mới mua đồ để lấp đầy dạ dày cho nó: "..."

Mọe nó, nó đúng là còn non và xanh lắm!

Tình cha ấm áp bất ngờ ập tới hóa ra lại là ý này.

Chú hề hóa ra là nó.

Khương Hành, ông đi ch. ết đi cho tôi!

So với lúc còn ở trong phòng tắm, nước da của Ngô Đồng không quá trắng, nhưng vẫn không có chút sắc máu, thân hình gầy gò dường như sẽ bay đi khi có một cơn gió thổi qua.

Cậu đứng trong phòng bếp nhìn túi nilon do Khương Hành đưa cho, bàn tay rơi bên hông vô thức nắm lấy mép bàn phía sau, giống như muốn trốn.

Đôi môi đáng lẽ phải hồng hào lại trắng bệch khác thường, c** nh* giọng: "Cảm ơn thầy Khương..."

Cậu dừng lại, nhìn thấy con husky ngồi chồm hỗm trên ghế sofa đang cuốn tổ, sững sờ một lát, sau đó ký ức bị mất đêm qua cuối cùng cũng quay trở lại, cậu kinh ngạc chỉ vào con husky kia, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người Khương Hành, nhẹ giọng hỏi tại sao con husky lại ở đây.

Khương Thanh Nguyên lập tức lo lắng đến mức quên cuộn tổ, cái đuôi quặp chặt vào g*** h** ch*n.

Xong rồi, đừng nói là bị lộ đấy nhé?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!