Chương 44: Đánh dấu tạm thời

Không biết ai sau khi từ sân thượng thổi gió trở về quên không đóng cửa, gió lạnh mang theo một chút sương tuyết vào ban đêm thổi bay hơi nóng trong sảnh tiệc.

Cảm thấy mình lại một lần nữa trở thành tâm điểm của đám đông, Bạch Thanh Phong đột nhiên mất đi sự tự mãn mà sự nghiệp suôn sẻ mang lại cho mình, đặc biệt là ở trong ánh mắt không có sự giả tạo về câu hỏi thắc mắc kia của Khương Hành, cậu ta chỉ cảm thấy lòng mình bị cơn gió tà ác này làm cho đóng băng.

Tại sao Khương Hành lại ở đây?

Tại sao Khương Hành lại ôm Ngô Đồng vào lòng?

Họ quen nhau sao???

Bạch Thanh Phong điên cuồng hỏi thầm trong lòng, nhưng người duy nhất biết đáp án cho những câu hỏi này sẽ không thể trả lời cậu ta.

Hiện giờ cậu ta chỉ muốn rời khỏi hiện trường "vụ án" càng sớm càng tốt với lớp da mặt còn sót lại, Bạch Thanh Phong nhìn chằm chằm vào mười vạn ánh hào quang lọi mà cậu ta đã thưởng thức ban đầu, nhưng lúc này, ánh mắt của mọi người sắc bén như kim gai, cậu ta đứng ra khỏi đám đông với cái đầu cứng ngắc.

"Thầy Khương, tôi là Bạch Thanh Phong." Rất hiếm khi cậu ta nở một nụ cười chân thành, nếu đó không phải là một nụ cười xấu hổ, kết hợp với khuôn mặt vốn đã thanh tú của cậu ta, nó có thể làm hài lòng mắt người khác hơn.

"Tôi đang quay phim với anh trong cùng một trường quay, đã chào hỏi qua anh..."

Khương Hành nhìn chằm chằm cậu ta một lúc lâu, trong lúc đó Ngô Đồng khó chịu cử động trong vòng tay hắn, giống như giấc mơ đẹp của mình bị quấy rầy, nhưng ngay sau đó nhận thấy chiếc áo khoác trên người mình được bao bọc trong hơi thở pheromone của mình, cảm giác an toàn trở lại với cậu, cậu lại ngủ thiếp đi.

Lại ngẩng đầu lên, Khương Hành thản nhiên nói: "Ồ, tôi có thể phiền cậu đi xuống với tôi một lát không?"

Mặc dù câu nói thanh lịch không thay đổi, nhưng thật khó để không tự hỏi liệu hắn có nói cho có lệ một cách tình cờ do đang gấp hay không bởi vì hắn nói thêm cả chữ "ồ"

Bạch Thanh Phong vội vàng gật đầu đồng ý, nhặt áo khoác cầm đồ lên, thấy Khương Hành đã ôm Ngô Đồng trong tay rời đi liền vội vàng đi theo.

Vội vàng đóng cửa phòng tiệc, chặn lại tất cả ánh mắt tò mò sống động và khinh bỉ bên trong, cảm giác kỳ lạ sau lưng cuối cùng cũng biến mất, Bạch Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm.

Cả đường đi không nói năng gì.

Thực ra là Bạch Thanh Phong rất muốn nói chuyện với Khương Hành, ít nhất là làm thân.

Nhưng khi cậu ta mở miệng, Khương Hành lại hạ ánh mắt xuống nhìn cậu ta, ôm Ngô Đồng đang say rượu trong tay không nhúc nhích được gì, đôi môi mỏng hoàn mỹ của hắn lại tập trung về phía trước cong cong lại, hắn nhẹ nhàng cảnh cáo "Suỵt"

Bạch Thanh Phong không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào khác ngoài tiếng thở.

Thang máy đi thẳng xuống bãi đỗ xe, đến góc rẽ phát hiện chiếc Maybach của Khương Hành, Bạch Thanh Phong mở cửa, Khương Hành nhẹ nhàng đưa Ngô Đồng vào ghế lái phụ, giúp cậu thắt dây an toàn.

Bạch Thanh Phong nhận được câu thứ hai mà Khương Hành nói với mình: "Cảm ơn."

"Không... Không có gì."

Khương Hành nhẹ nhàng đóng cửa xe lại nói: "Làm phiền cậu đi cùng tôi xuống đây một chuyến rồi, buổi họp lớp trên lầu vẫn chưa kết thúc, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa, cậu có thể trở về rồi."

Có mức độ tiến lui vừa phải, thực ra là dùng xong rồi thì bỏ, khiến người ta không thể tìm thấy bất kỳ sai lầm nào trong câu này.

Công cụ Bạch Thanh Phong hoàn toàn bị dắt mũi: "À... Vâng... Tạm biệt thầy Khương."

Đáp lại câu trả lời của cậu ta là tiếng đóng sầm cửa xe của Khương Hành.

Có vẻ như kiểu không muốn nói nhiều hơn thêm câu nào nữa với cậu ta.

Thực chất cũng chính là vậy.

Đóng cửa xe lại, chặn cửa sổ chống nhìn trộm, sau đó đặt Ngô Đồng đang ngủ say vào ghế, Khương Hành quay đầu lại, ánh mắt rơi trên khuôn mặt vô tâm vô phế đang ngủ ngon của Ngô Đồng.

Từ vầng trán mịn màng và đầy đặn, đến một đôi lông mày đẹp trai và đôi mắt hoa mai nhắm nghiền, tiếp theo là cái mũi thẳng cao, môi đỏ mọng có độ dày vừa phải và chiếc cằm mỏng gọn.

Tiếp tục nhìn xuống phía dưới...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!