Chương 39: Xáo trộn

Sau khi chuyên gia trang điểm tạo hình xong, Ngô Đồng vô thức nhìn Khương Thanh Nguyên, đối phương cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Khi vẫn còn ở bên ngoài trường quay, Khương Thanh Nguyên từ xa đi ngược ánh đèn, Ngô Đồng chỉ cảm thấy đối phương như ngọc, khí chất nổi bật, ngoại hình cũng cực kỳ bắt mắt, giống như một ngôi sao hơn cả một ngôi sao.

Lúc này, Khương Thanh Nguyên nghiêng người ngồi xổm trước mặt cậu, sau khi nghe chuyên gia trang điểm nói vậy, Ngô Đồng cẩn thận kiểm tra khuôn mặt của trợ lý mới.

Sau đó, có một bất ngờ lớn.

Các đặc điểm trên khuôn mặt của Alpha dường như được sao chép rồi dán vào, bất kỳ phần nào cũng có thể được mô tả là giống nhau.

Đặc biệt, cặp mắt hoa mai giống hệt cậu, tròn và sáng bóng, sẽ uốn cong thành trăng lưỡi liềm khi cậu thanh niên cười, nhưng đôi mắt và thậm chí cả lông mày của cậu thanh niên có xu hướng mềm mại, như thể cậu thanh niên là một loại động vật ăn cỏ không hung dữ. Luôn có một chút nổi loạn trong ánh mắt Alpha, điều này khiến cả người cậu thể hiện ra khí chất anh hùng sắc sảo.

Sự khác biệt lớn nhất giữa ngoại hình của họ... Đó có lẽ là hình dạng khuôn mặt của Alpha, với các góc cạnh, đường viền hàm sắc nét, đó là một cái nhìn từ vẻ đẹp từ da đến xương.

Đôi mắt Ngô Đồng kinh ngạc mở to, nuốt nước sốt và thịt trong miệng, vội vàng hỏi: "Tiểu Khương, năm nay em bao nhiêu tuổi?"

Ngay cả bản thân cậu cũng có chút hoài nghi đây là người em trai thất lạc từ lâu của mình, nếu không làm sao có thể giống mình như vậy?!

Hơn nữa, ánh mắt Ngô Đồng tối sầm lại, dựa theo những gì mẹ cậu đã làm lúc đó... Cậu đột nhiên có một người em trai ruột cũng không phải là chuyện không thể.

Ánh sáng trên đầu chiếu vào thân thể cậu, hai đôi mắt sáng ngời, tò mò nhìn chằm chằm vào người đối diện, Khương Thanh Nguyên có cảm giác mình đã làm sai chuyện gì đó có chuyện bị che giấu, khóe trán gần như toát mồ hôi lạnh.

"Em mười..." Khương Thanh Nguyên cắn vào lưỡi, nó suýt chút nữa đã buột miệng nói ra câu mười sáu tuổi, nhưng nó nhớ ra mấy ngày trước chú Lạc đã đưa nó đi xin giấy tờ tùy thân, chứng minh thư của nó ghi không phải số tuổi thật.

Nó vội vàng đổi lời: "Em mười chín tuổi."

"Nhỏ như vậy sao?" Ngô Đồng nhíu mày, phát hiện sự nghiêm túc đột ngột của cậu khiến giọng điệu của cậu có chút cứng ngắc, điều này làm trợ lý sợ hãi, cậu cầm lấy chiếc nĩa trong tay Khương Thanh Nguyên, xiên một miếng thịt rồi cho vào miệng, để chuyên gia trang điểm tiếp tục dặm phấn lên mặt.

Giả vờ thản nhiên hỏi: "Tại sao còn trẻ vậy mà lại ra ngoài làm trợ lý mà không tiếp tục đi học, gia đình em không phản đối sao?"

Nhìn trang phục của Khương Thanh Nguyên, hình như không có khả năng nhà không có điều kiện cho đi học.

Khương Thanh Nguyên cười khổ, con đang yên đang lành học cấp ba, không phải bị xe tải đâm rồi đến đây sao, ở đây thì đi học cái gì được chứ?

Có lần Khương Thanh Nguyên đang ở nhà tại bàn trà phòng khách sửa lại đề thi vừa làm xong, sau khi sửa xong liền ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì đã thấy Khương Hành đang đứng bên cạnh.

Cha nó đang cầm tờ kiểm tra toán của kỳ thi trung học, nó làm được 33 điểm, khuôn mặt cha nó đen như đáy nồi.

Sau khi bị cha bắt được, trái tim Khương Thanh Nguyên sắp nhảy ra ngoài, bất an nhìn Khương Hành đang không nói một lời nhìn qua nhìn lại đề thi của nó, đứng mỏi liền ngồi xuống ghế sofa đối diện rồi tiếp tục lật lật.

Sau khi tốt nghiệp Khoa Tài chính của Đại học Thanh Hoa, cha nó, sau này lại đến Harvard trong ba năm để học tiếp, cuối cùng đã trả lại giấy kiểm tra cho nó với khuôn mặt không nói nên lời.

Khương Thanh Nguyên nhận lấy nó với một trái tim yếu ớt, nhưng nó cảm thấy mình không thể mất đà nếu thua, vì vậy nó nhanh chóng tính toán trong lòng xem sẽ đáp lại như thế nào nếu Khương Hành mở miệng mắng nó.

Nhưng Khương Hành lại nghiêm mặt, mặc dù đã ngoài bốn mươi nhưng hắn lại chỉ trông như ngoài hai mươi, đứng dậy không nói một lời, đi lên lầu, không bao lâu sau nó liền nghe thấy tiếng đóng cửa của phòng ngủ chính trên đó.

Tự kỷ hả?

____

Khương Thanh Nguyên ngượng ngùng quay mặt đi, cảm thấy nếu nói như vậy thì mất mặt quá, nhưng do Ngô Đồng hỏi nó đành phải nói thật.

"Điểm học của em quá kém, cha em yêu cầu em từ từ học."

Khương Hành đưa cho nó một ánh mắt rồi mới đi lên lầu, dựa theo sự hiểu biết nông cạn của nó đối với cha nó, Khương Thanh Nguyên nhanh chóng phân tích ý nghĩa của ánh mắt kia...

Nếu thật sự không được, người làm cha như ta cũng không phải là người cứng đầu, chúng ta đừng miễn cưỡng nhau nữa.

Haiz...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!