Chương 38: Hiểu lầm

Trong studio, ba bốn trợ lý của Bạch Thanh Phong đang tranh cãi với trợ lý của đội nhiếp ảnh. Bạch Thanh Phong nhíu mày không vui, tức giận hỏi người đại diện.

Ngoại hình của cậu ta không tuyệt đẹp nhưng tinh tế và ưa nhìn, trong mắt người hâm mộ, cậu ta là một em trai thuần khiết nhà bên, có thể nhìn thấy hình ảnh cậu ta luôn nở nụ cười dễ gần trên khuôn mặt trong bất kỳ tin tức trên mạng nào.

Nhưng đứng trước mặt Ngô Đồng lúc này, cậu ta không hề lộ ra hình ảnh một người em trai ngoan ngoãn thường thấy như trong mắt người hâm mộ đâu cả, mà nhìn có chút mặt sưng mày xỉa xòe nanh vuốt vì tức giận. Răng nhe ra giống như có thể mở miệng chậu máu ra ăn thịt người ngay tại chỗ nếu không thích đối phương.

Bị Bạch Thanh Phong hỏi trách nhiệm như vậy, Trần Thiếu Anh đột nhiên tỉnh táo lại, ngước mắt lên nhìn chằm chằm Khương Thanh Nguyên với vẻ hoài nghi: "Rốt cuộc là cậu tìm ai?"

Theo lý mà nói, mặc dù Bạch Thanh Phong không phải là một người nổi tiếng hàng đầu nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện từ chối cậu ta.

Làm thế nào mà một trợ lý có thể có một năng lực đuổi họ ra khỏi studio?

Khương Thanh Nguyên nhún nhún vai, cười nói: "Đương nhiên là người mà cô không thể gây vào rồi."

Mặc dù Khương Thanh Nguyên không thích cha mình về mọi mặt nhưng nó phải thừa nhận rằng không ai đáng tin bằng Khương Hành vào thời khắc mấu chốt.

Với thực lực, mối quan hệ và uy tín của Khương Hành tích lũy qua nhiều năm, ngay khi hắn mở miệng, trong giới này có rất ít người có khả năng bỏ qua hắn.

Sắc mặt Trần Thiếu Anh tái nhợt một lúc, cô ta đang định nói gì đó thì đột nhiên một bàn tay ngăn lại trước mặt.

Ánh mắt của Bạch Thanh Phong lướt qua Khương Thanh Nguyên và Điền Điềm, cậu ta nhìn Ngô Đồng đang đứng sau lưng bọn họ lạnh lùng nhìn trò hề này.

Ánh mắt cậu ta đông cứng lại, trong nháy mắt, cậu ta kiềm chế sự tức giận nặng nề trên mặt, cười nhẹ: "Hóa ra là Ngô Đồng, nếu hôm nay là người khác có lẽ tôi sẽ không chịu thiệt, nhất định phải làm cho ra vụ này, nhưng vì đối phương là Ngô Đồng, vậy thì bỏ qua đi."

Nụ cười của Bạch Thanh Phong lúc này hiển nhiên cũng giống như nụ cười vô hại của hình tượng cậu em trai nhà bên trong lòng người hâm mộ, như thể cậu ta đang gặp một người bạn cũ đã lâu không gặp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cớ có cảm giác kỳ lạ nào đó.

Cậu ta nói với Trần Thiếu Anh: "Chị Anh, buổi tối chúng ta không có lịch trình, khi nào họ chụp xong thì chúng ta tiếp tục chụp cũng không muộn."

Trần Thiếu Anh nhíu lông mày hỏi: "Cậu quen cậu ta?"

"Ừm, tôi biết." Bạch Thanh Phong liếc nhìn Ngô Đồng vẻ mặt lạnh lùng, nở nụ cười: "Tôi tốt nghiệp học viện điện ảnh và truyền hình cùng khóa với cậu ấy, bạn học đại học, chúng tôi còn ngủ cùng phòng với nhau, cho nên tôi có quan hệ tốt nhất với cậu ấy ở trường đại học."

"Cho nên chúng ta cứ nhường trước thôi."

Sắc mặt Trần Thiếu Anh hơi hoãn lại, tựa như đang chịu đựng cái gì đó, nhưng vì cảm giác không được nên cô ta lại càu nhàu: "Nhưng làm phiền hiệu xuất nhanh lên chút đi, thời gian của chúng tôi quý lắm đấy. Năm giờ sáng mai Tiểu Phong phải trở về đoàn phim quay phim rồi, buổi tối cần được về sớm nghỉ ngơi, lịch trình rất dày."

"Xem hai người các người một xướng một họa như thể khá biết ăn nói cơ đấy." Khả năng thưởng thức trà xanh của Khương Thanh Nguyên rất rõ ràng: "Làm như là chúng tôi đang gây rắc rối vô cớ đòi phải đi vào, mà cậu ta lại thấy đây là bạn học cũ nên nhường chúng tôi vào trước vậy."

Bạch Thanh Phong đã quen nói lời trà và đạo đức giả, trước đây khi gặp loại trường hợp như này, thường là nói như vậy rồi nhường cho nghệ sĩ đó vào trong. Không thèm tính toán, coi như là bị ghê tởm một hồi.

Đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải một chiêu đâm thẳng thắn như vậy, Bạch Thanh Phong bị Khương Thanh Nguyên bóp nghẹn, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Ngô Đồng.

Giả vờ không quan tâm lắm: "Tiểu Đồng, đây là trợ lý của cậu sao?"

Ngô Đồng vô cảm gật đầu.

Nghe nói đối phương là trợ lý của Ngô Đồng, Bạch Thanh Phong hiểu ra, hào phóng nói: "Chúng ta là bạn học cũ cũng là bạn cùng phòng, vì là trợ lý của cậu nên tôi sẽ không nói gì nữa." Ngụ ý là đây là lần này may mà là trợ lý của cậu nên tôi mới cho mặt mũi không dạy cậu ta một bài học trước mặt, nhưng tôi hy vọng cậu có thể tự mình dạy dỗ lại.

Tuy nhiên, Ngô Đồng từ phía sau Điền Điềm và Khương Thanh Nguyên đi ra, ngước đôi mắt trong veo lên, ánh mắt dường như muốn nhìn thấu linh hồn vô hình sắc bén.

Nhẹ nhàng mở đôi môi hồng hào của mình, nói không thương tiếc: "Bạch Thanh Phong, đều là bạn học cũ, đều biết rõ đối phương giấu thỏ hay cáo dưới lớp da, cậu không cần phải rụt rè như vậy."

Điền Điềm và Khương Thanh Nguyên ngạc nhiên nhìn cậu, bọn họ không ngờ Ngô Đồng vốn đã vô hại giảm bớt cảm giác tồn tại của mình từ nãy đến giờ lại đột nhiên vực dậy.

Lông mày và đôi mắt dịu dàng mềm mại của Bạch Thanh Phong lập tức rũ xuống, nâng mí mắt gầy lên, nhìn Ngô Đồng với vẻ mặt u ám.

"Cho các người mặt mũi còn không biết điều?" Trần Thiếu Anh vô cùng tức giận.

Trong studio, tranh chấp giữa trợ lý và đội ngũ chụp ảnh càng lúc càng lớn, thấy cảnh tượng càng ngày càng hỗn loạn, thầy Hoàng nhiếp ảnh gia từ đầu đến cuối không nói lời nào, trên trán nổi gân xanh, cuối cùng không khỏi tức giận mắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!