Anh thật sự định cho tôi đến mỏ đen đào than sao?
"Sao vậy?" Khương Hành không hiểu ý của cậu.
Ngô Đồng kinh hãi nhìn Khương Hành, trong lòng vô thức nói ra suy nghĩ của mình.
Cậu xấu hổ nói: "Không có gì..."
Dừng lại một chút, cậu đưa màn hình điện thoại cho Khương Hành.
"Thầy Khương... Có phải bộ phận tài chính đã chuyển nhầm tiền cho tôi rồi không?" Chẳng lẽ đã chuyển nhầm một số vốn lưu động quan trọng của công ty cho cậu rồi?
Mặc dù có lý do là một công ty lớn như này sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy, nhưng với số tiền lớn như kia thì không thể không loại trừ chuyện đó sẽ xảy ra.
Khương Hành hạ mắt xuống, ngón tay cầm điện thoại mảnh khảnh trắng nõn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, trông vô cùng sạch sẽ khiến người ta có cảm giác muốn nắm nó.
Trước khi Omega có thể nhận thấy bất cứ điều gì bất thường, hắn nhanh chóng nhìn đi chỗ khác nhìn vào điện thoại cậu.
"Không sai." Khương Hành dừng một chút hỏi: "Cậu cảm thấy ít sao? Tôi sẽ nói bên bộ phận tài chính đưa cậu nhiều hơn một chút."
Hắn liền nói mà, theo tính cách của Ngô Đồng, em ấy chắc chắn sẽ không hài lòng với mức giá này, dù sao số tiền này cũng chỉ xứng với chiếc Bugatti mà Ngô Đồng đã mua để đi du lịch ở kiếp trước.
Khương Hành nói xong, làm động tác nhấc điện thoại lên.
Ngô Đồng vội vàng ngăn lại.
"Đừng!"
Lòng bàn tay cầm điện thoại lên bị đầu ngón tay mềm mại mảnh khảnh của Omega đè lên, Ngô Đồng vội vàng lao về phía trước, không nhìn thấy chướng ngại vật dưới chân mình, vấp phải bàn trà, suýt chút nữa ném mình vào vòng tay Khương Hành.
"Không phải quá ít!" Ngô Đồng gần như không ổn định được dáng người: "Là đưa quá nhiều rồi!"
Cậu đột nhiên nhìn hợp đồng trên bàn vừa ký tên, nghiêng người cầm lên lật nhanh, rất nhanh liền tìm được mục chi phí ký hợp đồng.
Nó hoàn toàn trùng khớp với khoản thanh toán chín chữ số mà cậu thấy trên điện thoại của mình!
Cậu ch. ết lặng, vừa rồi cũng không nhìn kỹ, cho rằng Khương Hành đồng ý ký hợp đồng với mình chỉ tùy tiện đưa ra một cái giá, chỉ cần mình không bị hố, Ngô Đồng sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng đánh ch. ết cậu cũng không bao giờ nghĩ rằng Khương Hành lại đưa ra cái giá cao ngất trời cho mình như vậy.
"Làm sao có thể cao như vậy được chứ?" Ngô Đồng cúi đầu nói: "Thầy Khương, thầy không sợ mất tiền oan sao? Tôi không đáng cái giá đó..."
Giá trị lớn nhất của cậu không gì khác chính là một tài khoản blogger có hàng triệu người theo dõi, hơn nữa còn vì scandal trong thời gian này, cậu mới tương đối nổi tiếng, ngoài ra, mặc dù cậu học trong một lớp đào tạo chuyên nghiệp và tốt nghiệp Học viện Kịch nghệ thuật An Hải, nhưng cậu chưa bao giờ có được một tác phẩm, Ngô Đồng chưa bao giờ nghĩ rằng phí ký hợp đồng của mình sẽ là con số này.
"Tôi cảm thấy cậu có năng lực." Khương Hành khẳng định nói: "Tôi nghĩ cậu đáng giá."
"Cảm ơn anh đã đánh giá rất cao về tôi." Ngô Đồng cố gắng hết sức thuyết phục Khương Hành: "Nhưng bây giờ anh có thể đưa ra con số thấp hơn, cho dù bao nhiêu tôi cũng sẽ chấp nhận. Nếu anh cho rằng tiềm năng phát triển của tôi tương đối tốt và phù hợp để đầu tư dài hạn thì khi thời điểm đến cũng chưa quá muộn, nhưng bây giờ nó hoàn toàn là một khoản đầu tư rủi ro cao thậm chí không thể thu hồi được tiền gốc."
"Cậu chỉ cần nghĩ về tôi như một nhà đầu tư thiên thần là được." Nụ cười trong mắt Khương Hành sâu hơn một chút.
Hắn luôn nghĩ rằng mình có con mắt rất chính xác trong việc nhìn người, đặc biệt là khi chọn vợ.
Mặc dù Omega của hắn coi tiền như mạng vì hoàn cảnh môi trường và áp lực sinh tồn từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, nhưng em ấy sẽ lấy đúng số tiền và dùng nó đúng chừng mực, sẽ không chấp nhận bất kỳ khoản tiền không xứng đáng nào trái với ý muốn của mình.
Khương Hành nhận lấy bản hợp đồng từ tay Ngô Đồng, xác nhận kiểm tra nội dung chính xác rồi đưa một bản cho Ngô Đồng, bản còn lại do công ty giữ.
"Tôi sẽ dành sự đối đãi tốt nhất cho các nghệ sĩ mà tôi cho là có tiềm năng, bao gồm tất cả các khía cạnh cậu có thể nghĩ đến và những gì cậu không thể nghĩ đến." Khương Hành nói.
Trong chốc lát, cơn gió dường như đổ vào từ khe hở trên cửa sổ không đóng kín của văn phòng, mây trên bầu trời ngoài cửa sổ không ngừng trôi. Ngô Đồng nghe thấy vậy vô thức hỏi: "Thầy Khương, anh đã đưa ra đãi ngộ kiểu này với bao nhiêu nghệ sĩ rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!