Khương Thanh Nguyên: "..."Một cơn gió lạnh thổi qua con phố rộng lớn kéo theo những lá cờ của lễ hội lắc lư nhẹ từ đèn đường.
Giọng điệu mềm mại và lời nói sắc bén của Ngô Đồng hòa quyện với nhau một cách kỳ lạ, đôi mắt luôn sáng lấp lánh của cậu rơi vào ánh mắt Khương Thanh Nguyên lúc này, giống như một tấm gương chiếu yêu có thể nhìn xuyên qua làn da của con husky và hoàn toàn nhìn thấu linh hồn của nó.
"..." Thất sách rồi, sau khi nó được sinh ra không lâu ba nó liền đi, Khương Thanh Nguyên đối với ba mình cũng không biết nhiều cho lắm, nhưng nó lại không ngờ ba nó lại nhạy bén như vậy, điều này khiến nó hoảng sợ.
Khương Thanh Nguyên thầm nghĩ trong lòng, không sao hết, cún con chỉ là ở nhà buồn chán nên tự chạy ra ngoài chơi mà thôi, nó sẽ về nhà đúng giờ, một con cún con thì có cái gì kỳ lạ cơ chứ.
Gen ảnh đế của hai người cha được nó thừa kế rất trội.
Ngay sau đó, Ngô Đồng nhìn thấy con husky trước mặt đi lùi cười ngu, khi gió lạnh thổi qua, nó nheo mắt hắt hơi, sau đó bắt đầu rất quen thuộc với sự ngớ ngẩn.
Như thể nó đã gặp phải hiện tượng sinh lý này lần đầu tiên trong đời, nó giật mình vì cái hắt hơi của chính mình, đôi mắt mở to ngạc nhiên, biểu hiện của nó khôn ngoan hơn bao giờ hết, rồi nó lại hạ thấp phần thân trên của nó như thể đối mặt với kẻ thù, sủa điên cuồng trước cơn gió lạnh đi qua trước mặt nó như thể nó là chất khiến một cậu bé mặc đồng phục học sinh đi ngang qua kinh hãi bỏ chạy. Nó đã đuổi mọi người xung quanh đi không còn một ai.
Xung quanh chỉ còn lại ba nó và nó và sau đó khuôn mặt nó đóng băng chuẩn bị co giò bỏ chạy.
Sau khi công kích và uy h**p không khí nó điên cuồng trườn ra sau lưng Ngô Đồng, nhìn chằm chằm vào không khí trước mặt, hướng phía Ngô Đồng.
"Gâu!" (Ba, không khí này bắt nạt con, ba mau đánh nó đi!)
Sau khi xem loạt hành động chậm phát triển trí tuệ này của con husky, Ngô Đồng: "..."
Vẫn là hình ảnh quen thuộc, vẫn là con husky quen thuộc.
Cậu nghĩ cũng cảm thấy buồn cười, vừa rồi cậu nghi ngờ chó của mình bị đánh tráo trong bệnh viện thú cưng.
Có lẽ vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên cậu mới bị ảo giác.
Ngô Đồng nghiêng người nhặt dây dắt chó của Bì Đản vừa định bước đi, nhưng Bì Đản bên cạnh lại sủa.
"Gâu!"
Ngô Đồng xoay người lại, một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi mặc hán phục tay áo màu đỏ đứng sau lưng cậu, giơ tay lên như muốn ngăn cản cậu.
"Xin chào, có chuyện gì sao?" Ngô Đồng nhẹ nhàng hỏi.
Cô gái nhấc bàn tay còn lại lên từ bên eo lấy ra một cái túi nhỏ. Cô ấy dường như là một người câm, ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu qua lại giữa Ngô Đồng và Bì Đản.
Ngô Đồng không hiểu, nhưng cũng đoán được ý của cô: "Cô muốn nói cái túi nhỏ này là của Bì Đản sao?"
Đôi mắt của cô gái sáng lên và gật đầu.
"Cảm ơn."
Ngô Đồng nhận lấy túi thắt lưng nhỏ, cô gái cũng đóng khóa kéo của túi thắt lưng một cách tỉ mỉ, túi thắt lưng nhỏ leng keng bên trong trong khi hành động, như thể nó chứa rất nhiều tiền xu.
Ngô Đồng nhận ra chiếc túi thắt lưng nhỏ này là chiếc ba lô mini thời thượng mà cậu mua khi còn học đại học.
Ngoài việc lẻn ra khỏi cửa, chạy ra đường hát, tự mình chạy về nhà trước khi bị phát hiện, Bì Đản thậm chí còn lấy ra một cái túi mini từ nhà để dùng tích trữ tiền biểu diễn bán nghệ?
Cảm giác có gì đó sai sai vừa bị đè nén lại quay trở lại.
Khương Thanh Nguyên rất đau lòng vì thành quả công việc vất vả của mình vào buổi sáng có thể đã bị ba mình tịch thu, ngay khi ngẩng đầu lên, nó lại nhìn Ngô Đồng với vẻ nghi ngờ.
Cái đuôi vẫy vẫy sau lưng nó hơi chập chờn, sau đó nó thè lưỡi, diễn lại dáng vẻ ngu ngốc của con husky trong ấn tượng của nó.
Ngô Đồng thu hồi ánh mắt.
Lại xuất hiện ảo giác rồi...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!