Chương 30: Giữ người lại

Cửa biệt thự của Khương Hành có thể được mở khóa bằng vân tay hoặc mở khóa bằng chìa khóa. Lạc Dương từng đề nghị nhập dấu vân tay của Ngô Đồng vào hệ thống, nhưng Ngô Đồng nói cậu chỉ ở lại một thời gian nên đã từ chối.

Âm thanh của chiếc chìa khóa đào sâu vào lỗ khóa đặc biệt rõ ràng trong sự im lặng đột ngột của phòng khách.

Đệt, ba về rồi!

Hình tượng của nó như nào? Kiểu tóc của nó có rối không? Áo sơ mi và quần nó mặc do Khương Hành đưa cho đều là nếp gấp! (Thực ra nó bị gấp do tư thế ngồi lộn xộn vừa rồi của nó)

No no no phong cách ăn mặc này tuyệt đối không ổn!

Cuộc gặp gỡ chính thức đầu tiên của nó với ba phải đàng hoàng.

Khương Thanh Nguyên đột nhiên đứng lên, Khương Hành lập tức nắm lấy cánh tay nó, lông mày khẽ nhíu lại, thấp giọng hỏi: "Đi đâu đấy?"

"Đi vào vệ sinh xịt một ít keo xịt tóc á." Khương Thanh Nguyên nói như một lẽ đương nhiên: "Con còn phải thay bộ trang phục này ra nữa, gặp ba con cũng phải trịnh trọng một chút. Thời trang cao cấp của cha ở phòng thay đồ trên lầu hai đúng không?"

Ngô Đồng đã bắt đầu vặn chìa khóa rồi, Khương Hành không đoán được mạch não của Khương Thanh Nguyên, hắn chỉ cảm thấy không thể tin được, gấp gáp nói: "Trước đừng tạo hình họa dáng, mau lên biến thành Bì Đản đi."

"Hả?" Khương Thanh Nguyên buồn bực: "Tại sao? Con muốn gặp ba!"

"Bây giờ vẫn chưa phải là lúc!"

Cửa biệt thự đã được mở khóa, Ngô Đồng chuẩn bị bắt đầu xoay tay nắm cửa, Khương Hành nói ngắn gọn: "Ba con về mà không thấy Bì Đản đâu sẽ lo lắng."

Khương Thanh Nguyên sững sờ, cảm thấy Khương Hành có chút có lý.

Nhưng: "Con không biết làm thế nào để thay đổi trở lại..."

Một tiếng lách cách, tay nắm cửa xoay xuống, Khương Hành nhét Khương Thanh Nguyên vào sau ghế sofa rộng.

"Ở đây một mình và tìm cách biến đổi đi, ta sẽ chuyển hướng sự chú ý của ba con."

Giây tiếp theo, Ngô Đồng mở cửa và gặp Khương Hành đang đứng trong phòng khách.

Ngô Đồng dừng lại khi bước vào nhà, ngạc nhiên nói: " Thầy Khương?"

Trong chớp mắt, sắc mặt Khương Hành đã trở lại sự dịu dàng và điềm tĩnh trước đây, hắn thản nhiên nói: "Tiểu Đồng, cậu không phiền nếu tôi gọi cậu như vậy đi?"

"Anh thấy cái nào tiện thì gọi cũng được." Ngô Đồng gật đầu, nhưng lại nghi ngờ hỏi: "Thầy Khương, sao anh... lại ở đây?"

Cậu dừng một chút, rất nhanh liền nhận ra lời nói của mình rất có vấn đề, đây là nhà của Khương Hành, tại sao hắn không thể xuất hiện trong nhà mình?

Ngô Đồng ngượng ngùng nói: "Ý tôi là, anh đã bận xong việc và về nhà ở rồi sao?"

"Không, cuối năm có rất nhiều việc phải làm, tôi phải bận thêm một thời gian nữa." Khương Hành khẽ nói: "Lần này tôi trở về là lấy đồ."

Hệ thống sưởi sàn nhà được bật lên trong biệt thự, Ngô Đồng cảm thấy hơi nóng sau khi vào cửa, đồng thời gật đầu hiểu ý, đồng thời hạ mắt xuống cởi găng tay và khăn quàng cổ.

Khương Hành nhân cơ hội liếc nhìn Khương Thanh Nguyên đang trốn sau ghế sofa nghiến răng nhìn chằm chằm vào hắn một cách thù hận. Đồng thời cho nó một cái nhìn, ra hiệu cho nó nhanh tìm cách biến trở lại thành Bì Đản.

Khi Ngô Đồng nhìn hắn, hắn lập tức thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra nụ cười dễ gần.

Ngô Đồng đột nhiên nhớ tới điều gì đó: "Đúng rồi thầy Khương, chuyện của tôi cơ bản đã được giải quyết xong, tôi có thể chuyển về nhà riêng được rồi, tôi thật sự cảm ơn anh đã cho tôi mượn nhà để ở trong khoảng thời gian này."

"Anh tính tiền thuê căn nhà này đi, tôi sẽ trả cho anh." Khi những lời này được nói ra, trái tim Ngô Đồng đang nhỏ máu.

Trước đây, khi cậu đang quay phim trong một bộ phim truyền hình hiện đại, cậu tình cờ nghe thấy bộ phận tài vụ nói qua biệt thự họ thuê để quay phim vào thời điểm đó có giá thuê lên tới năm con số một ngày.

Mà biệt thự của Khương Hành ở Hạc Tê Loan là một trong những biệt thự hàng đầu ở thành phố An Hải... Giá thuê cho một ngày sẽ chỉ cao chứ không thấp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!