Phóng viên có lòng rất chuyên nghiệp cuối cùng đã tóm tắt trước ống kính, nói rằng "Chúng tôi sẽ tiếp tục chú ý đến tiến trình tiếp theo của vấn đề này", sau đó chương trình phát sóng trực tiếp đột ngột bị gián đoạn.
Ngô Đồng ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Lâm đang PK phía đối diện.
Vẻ mặt Tiểu Lâm trống rỗng: "Tình huống này là như nào?"
Ngô Đồng lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Đây là lần đầu tiên họ có cùng tần số suy nghĩ lâu như vậy
- bối rối lâu.
Ngô Đồng nhanh chóng liếc nhìn tin tức một lần nữa, nhưng vẫn không tìm ra manh mối rằng Vương Lị có liên quan đến "Vụ án đầu độc".
Vuốt màn hình xuống, cậu thấy đề xuất ở cuối giao diện tin tức.
Trong năm tin tức được đề xuất, cậu nhìn thấy vụ trộm chó mèo cưng, ngước mắt lên liếc nhìn Bì Đản đang ngồi xổm trước máy ảnh như một tác phẩm điêu khắc và Tuyết Đoàn đang ngủ trên ghế sofa, cậu nhấp vào nó như có người thúc dục.
[Thành phố An Hải đã thu giữ một vụ trộm chó mèo lớn, nghi phạm Lâm X, Phùng X và những người khác đã bị bắt tại chỗ, tổng trọng lượng của chó mèo cưng bị thu giữ lên tới gần 3.000 kg, và đã được cảnh sát thành phố An Hải đưa đến khu tái định cư. Vụ việc đang được tiếp tục điều tra.]
Dường như không liên quan nhiều đến chuyện của Vương Lị, Ngô Đồng vừa định tắt điện thoại, đột nhiên có một cuộc gọi gọi đến.
Là trưởng khoa của bệnh viện thú cưng.
Ông ấy gọi gì vào lúc này?
Ngô Đồng ấn nghe: "Xin chào Trưởng khoa Trần, có chuyện gì sao?"
"Ngô Đồng, tôi..." Trưởng khoa Trần dường như vừa mới đi được một lúc, hơi thở không ổn định, nhưng giọng nói lại rất gấp gáp: "Tôi muốn hỏi cậu, Bì Đản bây giờ thế nào rồi?"
"Bì Đản?" Ngô Đồng liếc nhìn tác phẩm điêu khắc đang buồn ngủ trước ống kính phát sóng trực tiếp: "Nó không sao, có thể ăn và ngủ, nó vừa mới gặm xong cả một con gà."
"Không sao là tốt.... không sao là tốt..." Trưởng khoa Trần thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Đồng ý thức sâu sắc về cách nói chuyện kỳ lạ của ông ta, nghi ngờ hỏi: "Trưởng khoa Trần, sao đột nhiên chú lại quan tâm đến Bì Đản vậy? Chẳng lẽ một tuần nay chú không nhìn thấy Bì Đản nên nhớ nó, muốn chữa trị cho nó rồi? Nhớ luôn cả đống chi phí mà nó cung cấp cho bệnh viện rồi sao?"
Cậu nói với giọng trêu đùa nhưng không có nụ cười nào trong đôi mắt xinh đẹp kia cả.
"Không có, không có, nhưng tôi đúng là nhớ Bì Đản rồi." Nhưng trưởng khoa Trần cũng không thay đổi vẻ mặt muốn làm giàu từ khách VVIP, cười nhẹ.
Nhưng trong chớp mắt, ông ta nói với vẻ mặt thẳng thắn: "Ngô Đồng, bây giờ tôi đang ở đồn cảnh sát."
Ngô Đồng sững sờ: "Chú vi phạm pháp luật sao?"
"Tôi không có... Tôi không phải là người phạm tội. Nhưng sự việc xảy ra ở bệnh viện thú cưng của tôi, tôi vừa lập biên bản giúp cảnh sát thu thập chứng cứ xong, hỏi cảnh sát xem họ có thể thông báo cho đương sự được không, họ nói có thể, tôi lập tức chạy ra ngoài nói với cậu về chuyện này."
"Đương sự?" Ngô Đồng càng thêm bối rối: "Cháu sao?"
"Đúng vậy, cậu là người có liên quan." Trưởng khoa Trần hỏi: "Hôm nay cậu có thấy vụ trộm chó mèo cưng được báo trí đăng lên không?"
Ngô Đồng gật đầu: "Cháu vừa mới nhìn thấy."
Trưởng khoa Trần nói với giọng trịnh trọng: "Cảnh sát đã tìm thấy nhật ký trò chuyện từ điện thoại của một nghi phạm trong vụ án này... Chính xác hơn, đó là một hồ sơ giao dịch nơi nghi phạm bị mua chuộc, xâm nhập vào bệnh viện của tôi và cố gắng đánh thuốc hạ độc Bì Đản."
Như thể có một cơn bão ập đến, đầu óc Ngô Đồng trong nháy mắt trống rỗng, đôi mắt hoa mai nhìn chằm chằm vào không khí với vẻ hoài nghi, đầu ngón tay cầm điện thoại dần dần trở nên trắng bệch.
"Chú nói cái gì?" Cậu hỏi với giọng gấp gáp: "Có người muốn hạ độc Bì Đản của cháu sao?!"
"Đúng vậy, có người muốn hạ độc Bì Đản." Trưởng khoa Trần khẳng định nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!