Mãi cho đến khi ngồi trên chiếc Mercedes
-Benz, khung cảnh hai bên đường nhanh chóng rút đi, Khương Thanh Nguyên mới tìm ra một câu trả lời.
Lạc Dương hiện tại không phải là chủ tịch Lạc hô mưa gọi gió của hơn mười năm sau, cho tới bây giờ chú ấy chỉ là một thằng em bên cạnh Khương Hành làm việc cho hắn, còn là kiểu Khương Hành gọi là tới đuổi là đi nữa chứ.
Vốn dĩ nó nghĩ rằng Lạc Dương sẽ đưa bọn họ đến sống trong biệt thự lớn của nó ở Hạc Tê Loan, nhưng nó quên rằng hơn mười năm trước, Lạc Dương vẫn là một culi đáng thương dưới bóng của chị gái mình và chỉ dám nạp phí sáu nghìn nhân dân tệ vào trò chơi vì sợ bị chị gái mình biết.
Cười ch. ết nó rồi, bây giờ nó lại giúp hổ tha mồi, đem ba nó và chính bản thân nó đưa đến hang ổ của Khương Hành.
Khương thiếu gia từ chối hiểu.
Khương thiếu gia muốn quậy rồi.
Tối hôm qua, dì dọn dẹp và Lạc Dương ở Hạc Tê Loan cả đêm với lời dặn đi dặn lại của Khương Hành, ông chủ của hắn sợ họ sẽ ra ngoài vào sáng sớm và trở thành người vô gia cư, vì vậy hắn bảo Lạc Dương đợi ở dưới lầu lúc năm giờ sáng.
Cho nên Lạc Dương, người đúng nghĩa là bị dùng làm con lừa, cả đêm cũng không ngủ, mặc dù thủ phạm khiến quầng thâm của hắn sâu hơn lớp trang điểm kiểu khói của chị hắn đang ngồi phía sau mình, mà Lạc Dương không thể không lấy kim khâu miệng mình kìm nén tâm trạng bát quái vào lúc này, hắn muốn moi ra vài thông tin từ miệng của Ngô Đồng để thỏa mãn một chút tò mò tục tĩu của hắn.
Ví dụ như bây giờ hai người đã đến mức độ nào rồi, đã đánh dấu hay chưa, và khi nào thì công khai...
Lái xe quá nhàm chán, Lạc Dương mệt mỏi vì bận rộn cả đêm, suýt chút nữa ngủ thiếp đi khi cầm vô lăng, đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa tức giận ở ghế sau xe.
"Gâu!"
Lạc Dương lập tức tỉnh lại, vô thức nhìn vào gương chiếu hậu, thấy một khuôn mặt chó đen trắng đang nhìn chằm chằm vào mình sủa oẳng.
"Gâu gâu!" (Tay sai của Khương Hành kia, Khương thiếu gia cảnh cáo chú, để cháu và ba cháu xuống xe ngay bây giờ!)
"Gâu gâu gâu!" (Cho dù hôm nay Khương thiếu gia ch. ết, nhảy xuống xe ngủ ngoài đường cũng nhất định sẽ không bước vào nhà Khương Hành nửa bước!)
"Gâu gâu gâu!" (Chú không dừng lại đáng đời chú sau này có cái bụng bia như ông địa, đừng nhìn mái tóc bây giờ của chú xanh tốt, tất cả chúng sẽ rụng hết trong mười năm nữa! Ai bảo chú thức khuya mỗi ngày chơi game cơ!)
Lạc Dương thấy con husky này đang nhìn thẳng vào mình, mục tiêu rõ ràng, vẻ mặt khiêu khích, trong lòng hắn có một phỏng đoán táo bạo.
Hắn hỏi Ngô Đồng: "Tôi cảm thấy chó của cậu... Giống như đang mắng tôi?"
Khương Thanh Nguyên: "Gâu!"(Đúng, chính là đang mắng chú đó!)
Ngô Đồng ngượng ngùng nói: "Làm gì có chuyện đó cơ chứ, nó chỉ hơi hiếu động mà thôi."
Khương Thanh Nguyên còn đang cãi lý thì bị ba tương tác vào đầu.
"Đừng hú hét nữa!"
Khương Thanh Nguyên: "..."
Khương Thanh Nguyên khịt mũi, lặng lẽ dựa vào góc, bắt đầu khép mình lại.
Mặc dù Khương Hành đã vứt nó cho bảo mẫu từ khi nó còn nhỏ, phớt lờ nó và giả vờ như một người cha yêu thương con cái, yêu thương người vợ quá cố và đau lòng cho nó từ khi nó còn nhỏ. Nhưng kể từ khi nó có ký ức, Khương Hành chưa bao giờ động đến một ngón tay của nó, khi tức giận hắn sẽ đi vào trong thư phòng sau đó cắt quyền hạn tất cả thẻ ngân hàng của nó, để nó phải ra ngoài ở nhà chú Lạc và chị Dao.
Nghĩ lại những ngày như vậy cách đây 18 năm, nó đã bị cha mình tấu qua vài lần...
Không có cha thương mẹ yêu, Khương thiếu gia rất buồn.
"Ô, con husky này còn biết buồn vì bị đánh sao?" Lạc Dương nhìn vào gương chiếu hậu kinh ngạc.
Ngô Đồng hạ mắt xuống, nhìn mọi nhất cử nhất động của con husky, cậu mím môi cười: "Đương nhiên cún con cũng biết buồn rồi."
Cậu vươn tay v**t v* đầu Bì Đản: "Bị đánh có đau không? Cho mi xoa xoa này. Mi phải ngoan ngoãn không được gây rắc rối, như vậy ta sẽ không đánh mi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!