"Anh Hạn, anh đi chậm chút, em không theo kịp."
Trên tầng hai của nhà họ Lâm, Trì Hạn kéo Lâm Nhuế Dao vội vàng đi vào hành lang rộng rãi.
Lâm Nhuế Dao không cao bằng hắn, chỉ có thể đi giày cao gót mười centimet phía sau hắn, chạy đến mức chân run rẩy.
Trì Hạn nhất định phải có chuyện quan trọng thì hắn mới kéo cô đi vội vàng như vậy, Lâm tiểu thư nghĩ một cách hợp lý.
Cô đột nhiên thở hổn hển kêu lên: "Anh Hạn, anh nắm chặt tay em đau quá, buông ra!"
"Em không sao chứ?" Bước chân của Trì Hạn cứng đờ như vừa tỉnh lại từ trong mộng, khi nghe thấy tiếng nữ nhân kêu lên đau đớn, hắn vội vàng buông bàn tay đang nắm cổ tay Lâm Nhuế Dao ra, nhìn kỹ trong lòng bàn tay, hắn cẩn thận nhìn vào lòng bàn tay sợ sẽ làm xước da cô gây ra phiền toái không đáng có.
May mắn thay, làn da mỏng manh của cô chỉ có màu đỏ, nếu cô nàng hét lên muộn hơn một chút, những vết đỏ sẽ biến mất luôn cmnr.
Quả nhiên đại tiểu thư quen được nuôi dưỡng từ nhỏ đúng là mỏng manh.
Trì Hạn thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa cho có lệ: "Không đau, không đau, em yêu, anh xin lỗi, anh không để ý đến cảm xúc của em."
"Không sao." Lâm Nhuế Dao hờn dỗi nói.
Phòng bên cạnh là phòng giải trí, Trì Hạn thấy bên trong không có ai nên khoác lấy vai Lâm Nhuế Dao bước vào cửa.
"Anh Hạn, anh đưa em đến đây làm gì?" Lâm Nhuế Dao nhìn phòng giải trí, xoa xoa bàn tay đau nhức, ngơ ngác hỏi.
"Không có gì." Trì Hạn đóng cửa lại, chậm rãi nói với Lâm Nhuế Dao đang ngồi trên ghế sofa: "Anh chỉ muốn hỏi em, chúng ta đã nói hết rồi, ba em sẽ giới thiệu anh là bạn trai của em trong tiệc chiêu đãi này, nhưng bây giờ bài phát biểu của ông ấy đã kết thúc ông ấy đã bắt đầu nâng ly chúc mừng, tại sao ông ấy vẫn chưa gọi đến tên anh?"
Lâm Nhuế Dao ngắm nhìn bộ nail mà cô nàng đã làm.
"Dao Dao, có phải em đã quên đề cập chuyện này với cha em không?" Trì Hạn cố gắng khống chế biểu cảm và giọng điệu của mình để khiến bản thân bớt hung hăng và mong muốn thành công nhanh chóng.
Tuy nhiên, mặc dù não tàn trong yêu đương nhưng từ nhỏ đến lớn cô cũng đã từng gặp qua rất nhiều loại người. Các loại miệng lưỡi cô không gặp được mười nghìn thì cũng gặp được đến tám chín nghìn.
Cô có chỉ số IQ thông minh chiếm lĩnh vị trí cao, lông mày thanh tú khẽ nhíu lại: "Anh Hạn, anh thật sự muốn được cha em giới thiệu với khách hôm nay sao?"
Giọng điệu của đại tiểu thư đã lạnh dần, trái tim Trì Hạn chìm xuống.
"Đương nhiên muốn rồi."
Ánh mắt của đại tiểu thư lập tức thay đổi nhìn hắn, Trì Hạn bướng bỉnh hạ mình như một con lừa: "Anh không chỉ muốn khách khứa ngày hôm nay biết, mà thậm chí anh còn muốn mọi người trên thế giới này biết Dao Dao, Lâm Nhuế Dao là bạn gái của anh."
"Muốn thông báo cho mọi người biết người yêu của mình không phải là một chuyện bình thường sao?"
Chỉ một cái búng tay, sợi dây được gọi là lý trí trong não của đại tiểu thư lại bị cắt làm đôi không thương tiếc.
Trì Hạn thành công nhìn thấy ánh mắt của đại tiểu thư lại tràn đầy tình yêu, trái tim treo lơ lửng của hắn được đè xuống, hắn có chút tự hào, nữ nhân có ích lợi gì, chỉ là một Omega, không phải đều bị Alpha chinh phục hay sao.
Lâm Nhuế Dao cảm thấy có chút áy náy vì vừa rồi nghĩ anh Hạn của mình như vậy, anh Hạn thật sự yêu cô, nhưng...
"Anh Hạn, em đã nói với cha và mẹ em rồi, nhưng bọn họ..." Lời vừa nói ra miệng, Lâm Nhuế Dao thay đổi giọng điệu thành uyển chuyển hơn: "Bọn họ nói chúng ta quen biết nhau một thời gian tương đối ngắn, cả hai chúng ta đều chưa gặp mặt cha mẹ đôi bên... Nhưng cha em nói rằng khi mối quan hệ của chúng ta ổn định hơn một chút, cô chú đến cửa cầu hôn mọi chuyện sẽ được định đoạt, và ông ấy sẽ đích thân thông báo rằng anh là con rể của nhà họ Lâm chúng em."
Trên thực tế, lời nói ban đầu của cha Lâm và mẹ Lâm là hai người mới yêu nhau được có mấy tháng, thằng nhóc đó lại còn nóng lòng vào nhà họ Lâm, họ không cảm thấy hắn là một người nghiêm túc, trừ phi hắn đứng danh xính lễ trên mười công ty, năm chiếc xe sang trọng, ba căn nhà sang trọng ở khu vực đắc địa của thành phố An Hải, hai du thuyền sang trọng hoặc một tàu sân bay cho nhà họ Lâm, nếu không phải đợi hắn thông qua sự chấp thuận của họ, hắn mới chính thức được có danh phận trong nhà họ Lâm.
Mặc dù Lâm đại tiểu thư đang chìm trong tình yêu, nhưng từ khi còn nhỏ cô đã nghe lời cha mẹ, trong lòng cô chỉ dám thầm bác bỏ anh Hạn của cô không phải là loại người như họ tưởng tượng, nhưng bề ngoài, cô miễn cưỡng lắng nghe ý kiến của cha mẹ.
Sau khi Trì Hạn nghe xong, vẻ mặt gần như căng thẳng.
Tại sao cô gái ngu ngốc này không ngu ngốc vào thời điểm quan trọng cơ chứ?
Trong lòng lẩm bẩm, hắn gần như không kìm được sự bồn chồn yếu ớt của mình, nhưng cho đến nay hắn vẫn không thể xúc phạm Lâm đại tiểu thư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!