Chương 17: Khương tổng câu Ngô Đồng

Khi người mình yêu xuất hiện trước mặt, đôi mắt của hắn không thể nhìn thấy những người khác.

Sau khi đến gần hơn một chút, Khương Hành nhìn thấy Lâm Nhuế Dao đứng sau lưng Ngô Đồng hắn dừng lại, nụ cười dịu dàng trên mặt do dự một giây.

Ngô Đồng có rất ít người thân, sau khi kết hôn với hắn cậu cũng không có nhà mẹ đẻ, Lâm Nhuế Dao là một trong số ít người được coi như nhà mẹ đẻ của cậu.

Ngô Đồng tức giận đến gặp Lâm Nhuế Dao vì ốm nghén nặng khi cậu đang mang thai Khương Thanh Nguyên, mắng tên Alpha làm mình lớn bụng một ngày một đêm với Lâm Nhuế Dao, dọa khi nào về sẽ ly hôn, sau đó liền bị một nồi canh cá mà Khương Hành nấu dỗ về nhà.

Ngô Đồng tức giận đến gặp Lâm Nhuế Dao vì Khương Hành nói sẽ về lúc sáu giờ, nhưng mãi đến bảy giờ hắn mới về nhà, còn đến nhà cô nàng nói chuyện hai ngày hai đêm, nói chồng mình không giữ A đức thì bị Khương Hành dỗ dành về nhà bằng hai vé hạng nhất đi Hawai du lịch.

Ngược lại, lúc Ngô Đồng đang tình nồng mật ý với người yêu, Lâm Nhuế Dao gọi điện thoại tới, Ngô Đồng lập tức không quản dù mưa hay nắng mà cầm khóa xe đi ra ngoài để lại người chồng cô đơn lẻ loi giường không một mình không ngủ được.

____

Nói tóm lại, Khương Hành và Lâm Nhuế Dao cứ hễ gặp nhau lại rất không ưa nhau. Một người nghĩ rằng bên kia đã dạy hư vợ mình, bên kia lại cho rằng Ngô Đồng là hoa nhài cắm nhầm bãi ph. ân trâu là hắn.

Sau đó Ngô Đồng qua đời, Lâm tiểu thư nhìn Khương Hành càng ngày càng không vừa mắt, khi gặp mặt nếu không chế nhạo thì cũng mỉa mai nhau, bình yên không được bao lâu.

Nhưng cô và Khương Thanh Nguyên lại trở thành "bạn bè" thâm niên, nhà cô là một trong những thiên đường ấm áp khi Khương Thanh Nguyên chọc giận Khương Hành và trở thành người vô gia cư tạm thời không một xu dính túi.

Nguyên nhân chính là do hai người này hợp tính nhau và có cùng "kẻ thù", sở thích chung của họ là mắng Khương Hành sau lưng, mắng hắn không phải thứ hay ho gì.

Kiếp trước trước khi Khương Hành và Ngô Đồng gặp nhau thì cậu đã có quan hệ rất tốt với Lâm Nhuế Dao rồi, nghe nói Ngô Đồng trở thành bạn thân của cô nàng là vì cậu đã giúp Lâm Nhuế Dao vạch mặt cặn bã A, nhưng quy trình cụ thể như thế nào, Khương Hành không phải là người thích hỏi thăm chuyện riêng tư của vợ và tìm hiểu quá khứ của vợ nên cũng không rõ ràng lắm.

Mà bây giờ... Hai người này biết nhau cũng thật sớm.

Cũng không biết mức độ xã giao đã đến trình độ nào rồi.

Nghe thấy câu hỏi của Lâm tiểu thư Khương Hành gật đầu: "Ừm, là bạn của tôi."

"Hóa ra là bạn của ngài Khương." Đôi mắt đẹp của Lâm Nhuế Dao chuyển động, cho Khương Hành mặt mũi, lùi lại một bước, để nhân viên bảo vệ không kiểm tra thư mời của Ngô Đồng nữa.

Nhưng đại tiểu thư cũng không rút lui nhiều.

Cô kiêu ngạo khịt mũi nhìn Ngô Đồng: "Tôi chỉ thấy tiểu tam quyến rũ chồng chưa cưới của tôi không vừa mắt thôi, tôi không muốn giúp cậu, đừng tự mình đa tình. Ngoài ra, hãy tránh xa bạn trai tôi ra một chút. Anh ấy ưu tú như vậy, nếu cậu có đủ nhận thức về bản thân, cậu nên biết rằng mình không xứng với anh ấy đâu."

Ngô Đồng khiêm tốn dặn dò: "Tôi biết, tôi sẽ tránh xa anh ta, chúc cô trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, bạc đầu giai lão!"

"..." Lâm Nhuế Dao luôn cảm thấy có gì đó không đúng: "Lời nói thì có ý tốt, nhưng tại sao tôi luôn cảm thấy cậu đang mắng tôi?"

Ngô Đồng nhẹ nhàng nói: "Sao có thể như vậy được."

Xem ra trước mắt họ vẫn như nước với lửa.

Khương Hành vui mừng vì Lâm Nhuế Dao ít nhất cũng để lại cho hắn một chút không gian để theo đuổi vợ mình, nếu bây giờ cô ta và Ngô Đồng là chị em tốt, như vậy khó khăn trong việc theo đuổi Ngô Đồng có thể trực tiếp thăng cấp xuống địa ngục.

Mặc dù trước đây hắn và Lâm Nhuế Dao không ưa gì nhau, nhưng hắn cũng không can thiệp vào sự phát triển mối quan hệ giữa Ngô Đồng và Lâm Nhuế Dao, Ngô Đồng không có nhiều bạn bè, Lâm Nhuế Dao là một trong số đó.

Một Alpha đi từ rìa sàn nhảy ở trung tâm nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó, cho đến khi thấy Lâm Nhuế Dao đang đứng trước khu vực nghỉ ngơi, hắn ta lập tức đi thẳng tới.

Thấy Ngô Đồng cũng ở đây, Trữ Hạn đảo ánh mắt trong lòng yếu ớt, hỏi Lâm Nhuế Dao bằng giọng điệu từ tính: "Dao Dao, anh tìm em đã lâu rồi hóa ra em ở đây, em đang nói chuyện gì vậy?"

"Anh Hạn?" Lâm Nhuế Dao nói: "Không có gì, em tùy tiện nói vài câu thôi. Anh tìm em làm gì?"

"Có chuyện muốn nói với em." Hắn ngước mắt lên, liếc nhìn Ngô Đồng và Khương Hành: "Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta..."

Lâm Nhuế Dao đã hiểu: "Chúng ta lên lầu thôi."

Trữ Hạn dẫn theo Lâm Nhuế Dao rồi biến mất trong đám người, Khương Hành thu hồi ánh mắt, nhìn quanh sảnh tiệc, không tìm thấy người nên xuất hiện ở đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!