Chương 101: Phiên ngoại 2

Một Alpha da dày thịt bắp, dữ tợn quần áo kéo căng, ánh mắt gần như dán chặt vào Ngô Đồng ngay từ lúc nhìn thấy cậu. Lúc này, khi hắn nghe được tín hiệu từ Tần thiếu gia kia, hắn liền giống như một con nhặng cuối cùng cũng tìm thấy vết nứt trên quả trứng, không thể kiên nhẫn chờ thêm muốn bay lên cắn hút nó.

"Xin chào, tôi tên là Phương Thiên Lực, cậu đẹp trai quá." Alpha nhìn rõ nét mặt Ngô Đồng càng thêm kích động: "Bọn họ không thích người đã kết hôn, tôi không vấn đề gì, chỉ có Omega đã kết hôn mới hiểu tình thú."

Những người này có lẽ không hiểu tiếng người, Ngô Đồng tin chắc rằng cho dù cậu nói chuyện với họ nhiều như thế nào thì cũng chỉ lãng phí nước bọt, vì vậy cậu cứ kệ mà im lặng.

Cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra, một nhóm người vội vã chạy ra. Đây là tầng năm, trên tầng là tầng của Khương Hành, Ngô Đồng vốn muốn ra khỏi thang máy đi thẳng lên cầu thang lên tầng sáu, nhưng trước khi bước ra khỏi thang máy cổ tay đột nhiên bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy.

Cậu kinh hãi quay đầu lại, nhíu mày mắng Phương Thiên Lực: "Muốn làm gì?"

"Hey, đến phòng bao của tụi này đi, làm quen với nhau chút, mấy anh em trong nhóm bọn này hôm nay đều có địa vị không nhỏ, phải có phúc khí may mắm ba đời mới được gặp bất kỳ ai trong số họ đấy."

Alpha không nhịn được kéo Ngô Đồng đi về hướng phòng bao của bọn họ.

Sức mạnh lòng bàn tay của người này vô cùng mạnh mẽ, Ngô Đồng nghi ngờ cổ tay mình bị hắn nắm ra vết bầm tím. Bây giờ trên người cậu có ba mạng người, cũng không dám phản kháng, nếu chọc đến nhóm người này, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

"Mau buông tôi ra!" Ngô Đồng tức giận nói: "Tôi còn có hẹn, không có thời gian ở đây chơi với các người!"

"Hẹn?" Tần thiếu gia chế nhạo: "Không phải cưng nói đã kết hôn rồi sao, sao còn có hẹn ở đây? Hahaha, nào nào, để anh đây giúp cưng bấm thang máy trở lại, giúp cưng đi tiếp khách từ tầng tám đến tầng ba mươi bảy cho?" Sảnh tiệc nằm dưới tầng sáu của khách sạn Moya, tất cả các dãy phòng khách sạn trên tầng bảy đều được đặt full.

Sau khi Tần thiếu gia nói xong, đám bạn bật cười, lời nói th* t*c của hắn khiến sắc mặt Ngô Đồng xanh trắng một hồi.

Trong lúc những người này đang trò chuyện nhiệt tình, một Omega đột nhiên bước ra từ trong góc trước mặt họ.

Ngô Đồng nghĩ dựa vào tính cách trêu hoa gẹo nguyệt của nhóm người này, bọn chúng như ruồi nhặng không thể ngừng trêu chọc bất kỳ ai khi gặp một sinh vật dị tính, Omega này ít nhiều sẽ bị bọn họ quấy rối. Tuy nhiên, khi nhìn rõ khuôn mặt của Omega, cả nhóm liền ngừng cười.

Tên Tần thiếu gia quét sạch dáng vẻ lưu manh, ngay khi nhìn thấy Omega này, hắn đột nhiên cười đến mức không nhìn thấy mặt trời, gật đầu chào hỏi.

"Lâm tiểu thư!"

Omega là một người phụ nữ có vẻ ngoài ở độ tuổi đôi mươi. Đêm nay cô đến dự một bữa tiệc của bạn bè, hai má xinh đẹp trang điểm rất tinh tế, mái tóc dài đen thẳng được vén lên qua loa, có một chiếc kẹp tóc kim cương được kẹp lên mái tóc sau tai.

Nghe thấy có người hô lên với mình, Lâm tiểu thư liếc nhìn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đến, im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: "Ồ, hóa ra là Tần Vân sao."

"Đúng vậy Lâm tiểu thư, chúng ta đã từng gặp nhau khi ở nước ngoài rồi, cô vẫn còn nhớ tôi sao?"

"Đương nhiên là nhớ rồi." Lâm tiểu thư v**t v* con bướm tinh xảo trên kẹp tóc kim cương bên tai, nắm lấy chiếc khăn choàng Hermes bên ngoài chiếc váy nói: "Dù sao thì không phải tất cả người Trung Quốc đều bị đưa tin ở nước ngoài về việc bị chồng của bạn gái đánh ghen trên đường, cậu đủ ấn tượng với tôi, tôi đương nhiên sẽ nhớ cậu trong khoảng mười năm nữa."

Tần Vân: "..."

Lâm tiểu thư ngước mắt lên nhìn Ngô Đồng đang bị một đám người vây quanh không thể ra ngoài, tay còn bị một Alpha giữ lại không thể động đậy: "Bảo sao tôi lại nghe thấy có tiếng cường đoạt O từ xa, hóa ra là đồng bọn của cậu, vậy cũng không hiếm lạ gì."

Lâm tiểu thư nhàn rỗi, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhăn như dưa muối của Tần Vân: "Mặc dù mỗi người trong đây đều là con nhà phú hộ giàu có, dù thế nào cũng là người tiếp thu nền giáo dục tương đối tốt đúng không? Muốn loại Omega gì mà chả được lại nhất định phải cưỡng chế người không tình nguyện..."

Cô lắc đầu chán ghét: "Đúng là tự hạ thấp mình."

Nói xong, như thể cảm thấy mắt mình sẽ bị bẩn nếu nhìn nhiều hơn, cô trợn tròn mắt, lại liếc nhìn Ngô Đồng trong đám đông, chỉ thấy cậu có vẻ hơi quen thuộc: "Cậu ta... Cậu ta không phải là Ngô Đồng sao?"

"Ngô Đồng là ai?" Tần Vân hỏi. Tất cả bọn họ mới trở về Trung Quốc không lâu, vui vẻ đàn đúm là chính cũng không biết nhiều về làng giải trí trong nước.

"Cậu không biết cậu ta cũng là chuyện bình thường." Lâm tiểu thư nhún vai: "Nhưng có lẽ biết chồng cậu ta, hoặc nhà chồng cậu ta đấy."

Lâm tiểu thư ngẫu nhiên nói ra vài cái tên, mỗi lần báo tên một người, sắc mặt những người này càng trở nên trắng bệch.

Tần Vân vội vàng buông Ngô Đồng ra, mồ hôi lạnh chảy ra từ trán, hắn xin lỗi Ngô Đồng, sau đó cuống quýt bỏ chạy.

Thế giới yên tĩnh trở lại.

Ngô Đồng xoa xoa bàn tay đỏ bừng, bước tới đi về phía Lâm Nhuế Dao. Cậu không ngờ rằng cô gái có mối quan hệ không tốt lắm với mình hơn một năm trước giờ lại gặp lại nhau vào một dịp như này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!