Sau khi Khương Thanh Nguyên rời đi, tâm trạng của Ngô Đồng trông giảm sút rõ thấy, cậu thỉnh thoảng sờ sờ cái bụng hơi nhô lên, ngồi trên chiếc giường gỗ rắn chắc cạnh cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhà nơi Khương Thanh Nguyên thường nằm, sững sờ nhìn phong cảnh sông nước bên kia.
Nửa tháng sau, việc đầu tiên Lý Ngọc Ninh và Khương An Vanh làm sau kỳ nghỉ là về Hạc Tê Loan thăm con dâu và hai đứa cháu trai chưa chào đời.
Ngay khi Lý Nguyệt Ninh bước vào cửa, bà bắt gặp khuôn mặt hốc hác của Ngô Đồng, đến chút thịt mà bà đã cố gắng bồi bổ nhiều hơn một chút trước khi ra nước ngoài cũng đã giảm xuống, bà rất kinh ngạc.
Vội vàng kéo Khương Hành ra hỏi tội: "Có phải anh ngược đãi Tiểu Đồng không? Không phải mẹ đã cho anh danh sách thực đơn bữa ăn đầy đủ rồi sao? Tại sao trước khi mẹ ra nước ngoài con dâu béo tốt như thế mà khi về lại gầy trơ xương như kia? Để anh chăm vợ, mẹ thực sự sợ một ngày nào đó anh làm hỏng con dâu mẹ mất."
Khương Hành bị mắng oan.
Lý Ngọc Ninh cảm thấy khó hiểu: "Chẳng lẽ là ốm nghén? Không đúng, thời gian ốm nghén đã qua lâu rồi mà."
Khương Hành im lặng lắc đầu, cười khổ.
Ngô Đồng đây là tâm bệnh, nó không liên quan gì đến việc ăn uống.
Những ngày này, hắn nhìn Ngô Đồng càng ngày càng gầy, hắn lo lắng hơn bất cứ ai khác, nghĩ ra vô số cách để chuyển hướng sự chú ý của Ngô Đồng.
Hắn đưa Ngô Đồng ba tấm thẻ bảo cậu đi dạo mua sắm hoặc đi chơi trung tâm thương mại, mua một số thứ mình thích. Trong hai ngày đầu, Ngô Đồng cũng có đi mua sắm, mua một đống đồ, lần lượt đưa đến phòng Khương Thanh Nguyên ở tầng ba.
Sau khi Khương Hành đi làm về, hắn đi thẳng lên tầng ba tìm Ngô Đồng, khi hắn mở cửa bắt gặp hai ba công nhân đang lắp đặt hai cũi trẻ em, Ngô Đồng đang ngồi trên chiếc giường lớn ban đầu của Khương Thanh Nguyên, bên cạnh có đống quần áo trẻ em được gấp gọn gàng, trong tay cậu là một chiếc áo len màu xám đen lớn của hãng Givenchy vẫn còn chưa gỡ mác.
Đánh giá từ thiết kế của nó, có logo hãng riêng, phong cách lòe loẹt cao cấp mà Khương Thanh Nguyên thích, với mục tiêu là để cho thế giới biết rằng nó là người có tiền.
Không cần phải nói, chiếc áo này là Ngô Đồng mua cho Khương Thanh Nguyên.
Ngô Đồng thất thần nhìn chằm chằm chiếc áo len, khi nhìn thấy Khương Hành đi vào, phản ứng đầu tiên của cậu chính là giấu áo sau lưng. Tuy nhiên, cậu không những không giấu được áo mà còn làm đổ đống quần áo đã được gấp gọn bên cạnh làm chúng vương vãi khắp giường.
Cậu ngượng ngùng nghiêng người nhặt quần áo rơi xuống đất lên: "Thầy Khương, sao anh lại lên đây?"
Khương Hành lấy chiếc áo len từ tay cậu, rũ áo rồi ngắm nhìn một lúc, sau đó lại gấp lại vào tay Ngô Đồng. Quỳ một gối xuống bên cạnh cậu, hắn ngước lên nhìn cậu: "Em mua chiếc áo này có hơi sớm rồi đi, phải mất mười lăm năm nữa nó mới có thể mặc được đấy."
"Em không mua cho nó." Ngô Đồng biết Khương Hành lo lắng mình không thể thoát ra ngoài, cậu cũng không muốn Khương Hành vốn đã bận ở công ty sau khi về nhà lại phải lo lắng cho mình, vì vậy cậu nhét áo len vào tay hắn: "Cái này cho anh, thầy Khương, anh cầm lấy mặc đi."
Khương Hành vốn không thích kiểu quần áo có in logo hãng ra ngoài: "Được, cám ơn em..."
Phương pháp đầu tiên không có tác dụng, cho nên Khương Hành nghĩ đến một phương pháp khác.
Ngô Đồng đang nằm trên ghế sofa ngủ yên giấc, khi tỉnh lại đã thấy Khương Hành đang vào nhà cùng với một người lạ.
Đối phương là một học giả có mái tóc hoa dâm, vẻ ngoài lịch sự khoảng chừng năm mươi tuổi. Khương Hành nói đây là đồng nghiệp của Lý Nguyệt Ninh, phó giáo sư của Trường Nghệ thuật Tự do thuộc Đại học XX.
Ngô Đồng chào phó giáo sư mấy lần, lại tiếp đón ông.
Sau đó vị giáo sư già nói ông đến đây để dạy học cậu.
Ngô Đồng: "Hả?"
Khương Hành thấp giọng giải thích với cậu: "Làm thai giáo trước khi sinh cho hai đứa bé."
Một đứa bé khác bị mất đi do sự bất cẩn không chú ý của họ, Khương Hành không biết nếu nó sinh ra thì sẽ như nào, nhưng lần này nó nhất định sẽ được sinh ra với sự bảo vệ tốt của họ.
Nhưng vì Khương Thanh Nguyên vốn có thành tích học như phế lại có cơ hội đầu thai lại, Khương Hành sẽ không bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này, bắt đầu từ khi nó còn là phai nhi, bắt đầu từ giáo dục tiền sản, để búp măng non có thể phát triển mạnh, kiên quyết tránh cho nó phát triển theo chiều hướng nhắng nhít như trước kia.
Ngô Đồng cảm thấy những gì hắn nói có vẻ hợp lý liền vui vẻ chấp nhận đề nghị thai giáo trước sinh, cậu dành hai giờ mỗi buổi chiều để học tập về thể xác và tinh thần từ các giáo sư văn học, toán học, ngoại ngữ và vật lý.
Nhưng cậu sớm phát hiện ra rằng đây là một sự tra tấn hai chiều về thể xác và tinh thần giữa cậu và các giáo sư, giáo sư không thể dạy cậu, cậu cũng không nghe hiểu.
Dù sao thì đây cũng chỉ là thai giáo trước khi sinh, đối tượng được dạy học là hai đứa bé chưa được sinh ra, mà mục tiêu cuối cùng lại là không làm khó một thai phu có học lực kém như cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!