Tối sinh nhật của Khương Mạnh Long, hầu hết những nhân vật có tiếng tăm ở thành phố A đều có mặt, căn biệt thự rộng lớn chật kín người.
Khương Nhất Nguyên ngồi sau cây đàn piano ở góc phòng, ngẫu hứng chơi vài bản nhạc, mắt dõi theo những món quà đắt tiền được khách mang tới rồi mỉm cười trò chuyện cùng ba. Đứa em trai cùng cha khác mẹ của cậu, Khương Trí, năm nay 7 tuổi cũng mặc một bộ vest nhỏ, được mẹ kế dẫn đi giới thiệu với từng nhân vật trong giới kinh doanh.
Tiếng piano trầm lắng nhẹ nhàng. Từng nốt nhạc như dòng suối tuôn trào, chẳng một ai để ý đến góc khuất lạnh lẽo này.
Ai nấy đều biết chủ tịch Khương có một cậu con trai lớn nổi loạn, vì theo đuổi nghệ thuật mà cãi nhau với ba, không được ông yêu thích. Vì vậy, dù đoán được người đang chơi piano là ai, họ cũng không muốn đến bắt chuyện. Ngược lại, bên phía cậu bé mới 7 tuổi lại náo nhiệt hơn nhiều.
Khương Nhất Nguyên lặng lẽ quan sát bộ dạng sự nịnh hót và thái độ đáng ghét của những doanh nhân làm ăn bằng vẻ chán chường, ánh mắt không ngừng liếc về phía cửa ra vào, trong khi tiếng đàn bắt đầu mang theo chút nóng nảy.
"Đùng!"
Một âm thanh lớn vang lên, Khương Trí không biết từ lúc nào đã chạy tới, bàn tay nhỏ bé mập mạp gõ loạn xạ trên phím đàn. "Chơi trốn tìm đi! Nếu anh không chơi với em, em sẽ bấm mãi đấy!"
Khương Nhất Nguyên túm cổ áo thằng nhóc nhấc lên rồi quẳng sang một bên: "Không rảnh."
Khương Trí mím môi định khóc òa lên, mẹ kế vội chạy tới liếc Khương Nhất Nguyên rồi nhẹ nhàng dỗ con trai: " Mau xin lỗi anh đi con."
Khương Trí tức giận la lên: "Con không xin lỗi! Con đâu có làm sai."
Mẹ kế khẽ nói: "Con mà cãi nhau với anh thì ba sẽ không thích con đâu. Con phải ngoan, xin lỗi anh đi."
Khương Nhất Nguyên chẳng buồn nghe thêm mấy lời giả tạo, gõ mạnh một phím đàn: "Bà Lưu, cha tôi đang tìm bà đấy."
Khương Mạnh Long quả nhiên đã nhìn về phía góc phòng, mẹ kế vội kéo Khương Trí đi.
Khương Nhất Nguyên phiền muộn nhìn quanh đại sảnh một lần nữa, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở lối vào. Cùng lúc đó, ngón tay cậu lướt nhanh trên phím đàn, chuyển sang bản nhạc "Ode to Joy" vui tươi sôi động.
Sự thay đổi đột ngột của âm nhạc khiến tất cả khách khứa đều ngừng lại trong giây lát, vô thức nhìn về phía cửa.
Người đàn ông cao ráo, điển trai trong bộ vest đen cắt may khéo léo, cà vạt đen được thắt cẩn thận đang bước vào đại sảnh. Thấy người mới đến, nụ cười của Khương Mạnh Long chân thành hơn hẳn, tiến lên chào đón: "Cậu em Thẩm! Anh chờ cậu lâu rồi!"
"Chúc mừng sinh nhật anh Khương." Thẩm Thư Lâm trao món quà trong tay, cười nói, "Đường tắc nên đến hơi trễ, mong anh thông cảm."
Khương Mạnh Long cười đáp: "Nói gì thế! Cậu em Thẩm đến là làm sáng bừng cả chốn này rồi."
Sự xuất hiện của Thẩm Thư Lâm khiến không khí buổi tiệc trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Các vị khách tranh nhau vây quanh anh, mong được giới thiệu bản thân hoặc trao danh thiếp. Được hợp tác với Tập đoàn Thẩm Thị, dù chỉ là một dự án nhỏ, cũng có thể mở ra vô số cơ hội sau này.
Khương Nhất Nguyên ngồi ở góc phòng, dõi theo người đàn ông lúc nào cũng giữ nụ cười lịch sự, tự tin giao tiếp với mọi người. Khi phục vụ đi ngang, anh lấy một ly champagne, nhấp vài ngụm nhỏ. Hễ có người đưa danh thiếp, thư ký phía sau anh sẽ nhận lấy. Có ai đó nói điều gì, đối phương chỉ mỉm cười lắc đầu. Uống cạn ly champagne, anh đặt lại chiếc ly rỗng lên khay người phục vụ.
Trái tim Khương Nhất Nguyên không ngừng ngứa ngáy, ngón tay lại thay đổi nhịp điệu, bắt đầu chơi bài "Thích Em".
Giai điệu quá quen thuộc và dễ nhớ, nhiều người trong phòng bắt đầu hát theo.
"Thích em, đôi mắt ấy làm say đắm, nụ cười ấy càng làm say lòng…"
"Nguyện được một lần, dịu dàng v**t v* em…"
Thẩm Thư Lâm nhìn về phía góc phòng, nơi ai kia đã chờ đợi ánh mắt của anh từ lâu. Nhưng chưa kịp có điều gì xảy ra, một người đàn ông khác trong bộ vest đã nhanh chóng tiến đến, cúi đầu lễ phép đưa danh thiếp cho anh.
Ánh nhìn bị ngắt quãng.
Khương Nhất Nguyên tức điên, ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm cái đầu hói của tên kia, rủa thầm trong lòng. Đột nhiên, cậu nảy ra một ý tưởng, liền thay đổi giai điệu.
"Cô gái đối diện ơi, nhìn qua đây, nhìn qua đây, nhìn qua đây~"
"Buổi biểu diễn này rất đặc sắc, xin đừng giả vờ không để ý."
Khách khứa cười phá lên, hát theo giai điệu khiến bầu không khí trong đại sảnh trở nên vui tươi hơn. Bị Khương Mạnh Long liếc mắt cảnh cáo, Khương Nhất Nguyên nhún vai, đành chuyển sang bài "Chúc mừng sinh nhật".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!