Sáng sớm hôm sau, dù vẫn còn say rượu nhưng đồng hồ sinh học chuẩn chỉ đã khiến Thẩm Thư Lâm tỉnh giấc đúng giờ.
Phòng khách trống rỗng như thể thiếu thứ gì đó. Anh nhìn quanh một lượt, phát hiện tất cả những bức tranh trang trí trên tường đã biến mất. Sắc mặt Thẩm Thư Lâm trầm xuống, chẳng cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Như thể biết được suy nghĩ của anh, điện thoại bỗng đổ chuông. Anh nhấc máy, giọng lạnh lùng: "Cậu đang ở đâu?"
Khương Nhất Nguyên phía đầu dây bên kia dường như hơi ngạc nhiên: "Chà, dậy sớm thế? Tôi tưởng anh sẽ ngủ đến trưa cơ."
Thẩm Thư Lâm hỏi thẳng: "Tranh của tôi đâu?"
"Tranh nhà anh xấu quá, tôi đổi tranh mới cho anh rồi, trưa nay sẽ mang đến." Khương Nhất Nguyên đáp. "Tôi đã bảo mà, mắt anh kém quá, treo mấy cái tranh xấu xí đó ở nhà không thấy chướng mắt sao?" Ai kia hoàn toàn chưa ý thức được hành động của mình có gì sai.
Thẩm Thư Lâm nói: "Cậu có nửa tiếng để đưa tranh của tôi về và treo lại đúng chỗ." Dứt lời, anh không đợi phản hồi mà lập tức dập máy.
"Ê ê ê?!" Khương Nhất Nguyên không thể tin nổi, cứ trừng mắt nhìn điện thoại chằm chằm.
Anh ta dám cúp máy của mình!
Bấy giờ, Khương Nhất Nguyên đang ở tiệm đóng khung, đích thân chọn khung rồi nhờ nhân viên lồng khung tranh của mình lại, dự định thay thế 16 bức tranh cũ.
Tối qua, sau khi nói ra câu "say rượu làm bậy", Khương Nhất Nguyên lập tức hối hận, làm thế này chẳng phải giống như mình tự nguyện dâng đến tận miệng người ta sao! Nhưng điều khó chịu nhất là…
Ông chú già đó đã từ chối không thương tiếc, đẩy cậu ra khỏi người mình xong thì nhắm mắt ngủ tiếp.
Mỡ dâng đến miệng mà mèo còn chê, Khương Nhất Nguyên tức phát điên phát rồ, càng nhìn mấy bức tranh trong nhà càng thêm ngứa mắt, chẳng thèm nghĩ hai lần đã gỡ hết xuống rồi tống cả vào cốp xe.
Ngủ một giấc dậy, cơn giận cũng nguôi ngoai phần nào. Khương Nhất Nguyên không muốn tính toán với anh ta nữa, định thay tranh xong thì coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Ai ngờ đối phương lại cứng hơn cậu nhiều!
Khương Nhất Nguyên gọi lại, điện thoại mới reo hai tiếng đã bị cúp, nháy máy lại lần nữa cũng bị cúp.
Nhân viên đến hỏi: "Thưa anh, việc đóng khung sẽ hoàn thành trong hai tiếng. Anh có muốn ngồi đợi không?"
Khương Nhất Nguyên hít sâu vài lần, cố bình tĩnh lại: "Không đóng nữa." Nếu người đã không cần, ta cũng chẳng muốn đưa!
Nửa tiếng sau, 16 bức tranh được gửi trả đầy đủ về phòng khách căn hộ. Khương Nhất Nguyên không nói một lời, treo chúng trở lại chỗ cũ rồi quay đầu bỏ đi.
"Đứng lại." Thẩm Thư Lâm ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly cà phê.
Khương Nhất Nguyên đứng quay lưng về phía anh, dừng bước.
"Tối qua, cảm ơn cậu đã đưa tôi về."
Khương Nhất Nguyên do dự một lúc, đoạn quay lại: "Vậy mà anh còn đối xử với tôi như thế."
"Nhưng…" Giọng Thẩm Thư Lâm chợt thay đổi, "Chuyện nào ra chuyện đó, việc cậu làm là sai."
"Đây là nhà tôi, nếu chưa có sự cho phép, cậu không có quyền thay đổi tranh của tôi. Bất kể xấu hay đẹp, cậu cũng không được tùy tiện động vào." Thẩm Thư Lâm bình thản nói. "Nếu cậu muốn đổi có thể bàn với tôi, tôi có đồng ý hay không là chuyện khác. Nhưng việc cậu lén lấy đi là sai, sai chính là sai, hiểu chưa?"
Ban đầu Khương Nhất Nguyên còn căng mặt, nhưng nghe anh nói một tràng như vậy mới dần hòa hoãn lại. Cậu biết mình đã hành động không phải lẽ, nhưng tối qua giận quá mất khôn cộng thêm tự cho rằng hai người thân thiết nên mới làm vậy.
Hiện tại đối phương vẫn chịu ngồi xuống nói chuyện chứng tỏ mọi chuyện chưa đến mức quá tệ. Thanh niên đảo mắt một vòng rồi nhích lại gần sát bên Thẩm Thư Lâm, nhìn cốc cà phê đen đặc: "Ngon không?"
"Giúp tỉnh táo." Thẩm Thư Lâm đáp.
"Không phải anh thích uống trà sao, còn đặc biệt đến Tây Nam để uống thứ gọi là trà Minh Tiền mà." Khương Nhất Nguyên nói. "Người uống trà sao lại uống cà phê?"
"Tại sao không?" Thẩm Thư Lâm uống hết ngụm cuối của cốc Americano đá. "Uống gì quan trọng à? Chỉ là để giải khát thôi." Nói xong, anh đứng dậy quay về phòng ngủ, để lại ai kia vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói đó.
Chỉ là để giải khát thôi? Đúng là lời nói của người lớn tuổi, sâu xa như còn có chút ý vị thiền vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!