Dưới tòa nhà văn phòng tập đoàn Thẩm Thị, chiếc Ducati đen tuyền lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Khương Nhất Nguyên tựa vào xe, nhắn tin: "Đang làm gì vậy?"
Giống như nửa tháng qua, đối phương vẫn không trả lời ngay. Khương Nhất Nguyên ngước mắt nhìn lên tầng cao nhất, rèm cửa che kín không thể thấy gì bên trong. Cậu chán nản lướt lại những tin nhắn trước.
Tối hôm đó, Thẩm Thư Lâm đã đọc một chuỗi ký tự lẫn lộn chữ hoa, chữ thường và số. Khương Nhất Nguyên chỉ nhớ một phần, suốt dọc đường còn lại cứ lẩm nhẩm trong đầu. Về đến ký túc xá, ai kia lập tức cắm sạc điện thoại rồi lên mạng tìm kiếm. Khi kết quả hiện ra, cậu hai Khương mới thở phào nhẹ nhõm.
Cái tên hiện ra là Thẩm Thư Lâm. Ảnh đại diện là một bộ ấm chén: ấm là ấm tử sa, chén là loại cổ điển giản dị, bên trong chứa đầy nước trà dưới ánh sáng mờ ảo, có vẻ được chụp vào buổi tối.
Khương Nhất Nguyên gửi yêu cầu kết bạn. Sáng hôm sau, thấy yêu cầu được chấp nhận, cậu lập tức vào xem trang cá nhân.
Ảnh nền là mặc định. Nội dung chỉ có một bài viết được đăng vào cuối tháng ba. "Thưởng thức trà Minh Tiền của năm nay." kèm theo một bức ảnh mấy cây đại thụ, có vẻ như được chụp ở trong rừng. Vị trí được đánh dấu là Tây Song Bản Nạp, Vân Nam.
Khương Nhất Nguyên cau mày, nghĩ thầm "Cái gì thế này?"
Cậu mở trình duyệt tìm kiếm "Minh Tiền". Ngay lập tức hiện ra hàng loạt quảng cáo kèm hình ảnh hiện lên: "Trà Minh Tiền chính gốc," "Minh Tiền Mao Tiêm, sản phẩm mới siêu hot, hàng chất lượng bán chạy chỉ có ở XXX…," "Minh Tiền Tây Hồ Long Tỉnh, 19.9 tệ 3kg freeship…"
Ngón tay cậu lướt nhanh, cuối cùng cũng tìm thấy một bài viết từ bách khoa toàn thư: "Minh Tiền là loại trà được thu hoạch trước tiết Thanh Minh… có màu xanh, hương thơm thanh nhã, vị đậm đà, hình dáng đẹp, là loại trà thượng hạng."
"Ồ, ra là trà." Khương Nhất Nguyên gật gù, nghĩ đến phần trà Phổ Nhĩ trong bình giữ nhiệt lại liếc nhìn ấm trà trong ảnh đại diện, cậu rút ra một kết luận: Vị tổng giám đốc này thích uống trà.
Nhật ký trò chuyện kéo dài mấy trang, nội dung cũng tương tự nhau. Khương Nhất Nguyên hỏi anh đang làm gì, đối phương trả lời là đang họp, thỉnh thoảng thì là đang ăn.
Người đàn ông rất hiếm khi trả lời ngay lập tức nhưng cũng không bao giờ không trả lời, đôi khi phải đến sáng hôm sau mới có phản hồi.
Lạnh lùng, xa cách, nhưng cũng không hoàn toàn từ chối, có lúc còn trả lời rất kiên nhẫn và chi tiết. Chẳng hạn khi Khương Nhất Nguyên gửi tranh, Thẩm Thư Lâm sẽ tỉ mỉ gõmột đoạn dài để nhận xét.
Không từ chối cũng không nhiệt tình, nhẹ nhàng lại mang nét xa cách, giống hệt cảm giác mà chiếc kính gọng vàng mang lại.
Khương Nhất Nguyên bị thu hút đến mức lòng dạ ngứa ngáy, ăn trưa xong lập tức mò đến dưới tòa nhà tập đoàn Thẩm Thị. Cậu có kinh nghiệm rồi. Vào khoảng thời gian này, Thẩm Thư Lâm thường không quá bận, tốc độ trả lời tin nhắn nhanh hơn bình thường.
Quả nhiên, điện thoại nhận được một tin nhắn mới.
Thẩm Thư Lâm: "Vừa ăn trưa xong."
Khương Nhất Nguyên: Tôi đang ở dưới lầu nè.
Trong nửa tháng qua, cậu đã tận dụng cơ hội đi cùng ba mình để ăn tối một lần bên ngoài. Khi ông Khương và Thẩm Thư Lâm bàn dự án, cậu cũng từng được theo lên văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất tập đoàn Thẩm Thị, biết rằng nơi đó có rèm cửa dày. Khương Mạnh Long nghĩ rằng con trai cuối cùng cũng bắt đầu quan tâm đến kinh doanh, rất vui vẻ chuyển thêm tiền vào tài khoản của cậu.
Thẩm Thư Lâm mới họp cả buổi sáng, vội vàng ăn trưa xong quay lại văn phòng thì thấy tin nhắn của Khương Nhất Nguyên. Anh bước đến bên cửa sổ sát đất, kéo rèm nhìn xuống, quả nhiên thấy con Ducati sừng sững và tài xế dưới đó. Người đàn ông bấm gọi điện thoại. Chuông mới reo một lần, đối phương đã bắt máy.
"Đến lâu chưa?"
Tất nhiên Khương Nhất Nguyên chẳng thể thừa nhận mình đã đến từ nửa tiếng trước, chỉ đáp: "Đi ngang tiện ghé thăm anh một chút, vừa đến thôi. Trưa anh ăn gì vậy?"
"Cơm và rau." Thẩm Thư Lâm đáp, "Lên đây đi."
Khương Nhất Nguyên nhanh chóng nhảy xuống xe, ngước lên thấy rèm cửa trên tầng cao nhất đã được kéo ra bèn cười toe toét: "Anh đang đeo kính chứ? Khi họp anh có đeo kính không? Nhân viên trong công ty có biết anh bị cận không? Sao lúc đeo lúc không vậy?"
Thẩm Thư Lâm không dư thời gian bận tâm đến mấy câu hỏi vớ vẩn của thằng nhóc này. Đúng lúc đó, thư ký mang tài liệu cho cuộc họp buổi chiều đến, anh đáp ngắn gọn vài câu rồi cúp máy.
"Bản điện tử đã được gửi vào email của anh rồi." Thư ký nói, "Anh xem có chỗ nào cần sửa không."
Thẩm Thư Lâm lật qua hai trang tài liệu, gật đầu nói: "Tôi sẽ trả lời email trước 2 giờ, cô ra ngoài trước đi."
Thư ký đáp lời rồi rời đi. Hai phút sau, cửa văn phòng tổng giám đốc bị đẩy mạnh, Khương Nhất Nguyên thở hổn hển lao vào: "Tầng cao nhất rộng thật đấy, suýt nữa thì không tìm thấy."
"Đứng đó." Thẩm Thư Lâm khẽ nhíu mày, "Trước khi vào phải gõ cửa, đấy là phép lịch sự cơ bản."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!