*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày ra sân bay tiễn lão Ngô, trong lòng Khương Nhất Nguyên lưu luyến không nỡ. Trái lại, lão còn quay sang an ủi cậu: "Bọn trẻ nói cũng không sai, vất vả cả đời rồi, cũng đến lúc hưởng phúc. Ta sang nước ngoài uống rượu vang ăn bít tết sướng hơn tiên, con mặt mày ủ rũ làm gì!"
Lão lại nói thêm: "Cùng lắm thì sang đó còn có lão Mã ngồi uống trà với ta."
Sau khi hợp đồng được ký kết, Khương Nhất Nguyên chính thức trở thành chủ nhân của đồi chè này. Lão Ngô còn hào phóng tặng kèm một căn nhà đất xiêu vẹo sắp sụp và một con chó vàng to xác lúc nào cũng ve vẩy đuôi.
Hai năm nay công nghệ đã phát triển hơn, mạng viễn thông đã vào đến tận làng bản trên núi. Những cột sóng cao chót vót được dựng lên, từ nay gọi điện không cần phải xuống núi nữa. Vậy mà Khương Nhất Nguyên lại có chút tiếc nuối. Cậu vẫn hoài niệm những ngày tháng chạy xuống chân núi để gọi điện cho Thẩm Thư Lâm, ngẩng đầu nhìn trăng lên rồi men theo ánh trăng và lá rụng quay lại đỉnh núi.
Nhưng cậu cũng chỉ buồn bã một thoáng rồi lập tức hăng hái lao vào công việc – trùng tu lại căn nhà đất. Thanh niên tự vẽ bản thiết kế, thuê thợ đến thi công. Chỉ một tháng sau, căn nhà đất đã mang một diện mạo hoàn toàn mới, chẳng còn sót lại chút hình bóng nào của quá khứ. Thứ duy nhất không bị động đến là chiếc bếp củi trong nhà bếp và cái nồi gang lớn được gắn chặt vào bệ đá. Biết làm sao được, dùng thứ này nấu cơm thơm quá mà.
Ban đầu, con chó vàng còn sủa inh ỏi, dùng tiếng sủa để kịch liệt phản đối sự xâm phạm của đội thi công. Nhưng sau khi được cấp hẳn một gian nhà nhỏ làm phòng riêng, nó liền thoải mái nằm dài giám sát công trình.
Sau khi nhà mới được xây xong, Khương Nhất Nguyên bắt đầu thu hoạch lá, chuẩn bị chế biến mẻ trà xuân năm nay.
Đồi chè hẻo lánh ngày nào dần dần trở nên tấp nập, dòng người qua lại nườm nượp.
Ngôi nhà nhỏ bằng gạch đỏ theo phong cách cổ điển nằm nép mình bên lưng chừng núi, xung quanh được trồng một hàng lan quý. Khách thưởng trà từ xa trông lại còn ngỡ nhìn thấy ngôi nhà kẹo ngọt trong truyện cổ tích.
Chẳng bao lâu sau, hashtag #NgôiNhàĐỏTrênĐồiChè# kèm định vị đã leo lên top tìm kiếm. Từng đoàn du khách nghe danh tìm đến theo trào lưu nhưng đều bị chặn lại ngoài cửa.
Khương Nhất Nguyên áy náy nói: "Xin lỗi mọi người, trước khi được "lãnh đạo" nghiệm thu thì ngôi nhà này chưa thể mở cửa đón khách ngoài được. Mọi người đã vất vả đến đây một chuyến, thôi thì uống chén trà rồi hãy đi."
Ở một nơi khác, Thẩm Thư Lâm sau khi giải quyết xong công việc đã đáp máy bay thẳng đến Vân Nam.
Vào mùa trà Minh Tiền cũng là mùa thưởng trà thịnh nhất, chim ca ríu rít trên đồi chè. Từng đoàn khách thưởng trà lại nối đuôi nhau lên núi. Thẩm Thư Lâm hòa mình vào dòng người, chân chậm bước trên cỏ non ven suối, vừa đi vừa nghe tiếng cười nói rôm rả xung quanh, nhàn nhã tiến về phía sườn đồi.
Từ xa trông thấy ngôi nhà màu đỏ, Thẩm Thư Lâm dừng bước, ngỡ rằng mình đã đi nhầm chỗ.
Thế nhưng xuyên qua những luống chè trùng điệp, Khương Nhất Nguyên đã nhanh mắt trông thấy anh. Đối phương bật dậy khỏi ghế, vẫy tay về phía này gọi to: "Anh ơi!"
Thẩm Thư Lâm đã nghe thấy tiếng gọi. Nhưng với đôi mắt hơi cận thị của mình, anh chỉ thấy một bóng người mờ ảo, đành men theo tiếng gọi mà tiếp tục đi lên.
Khi đến gần, anh mới thấy một khoảng sân trống trước nhà được bày hơn chục chiếc bàn nhỏ đơn sơ, nơi các khách trà đang nhâm nhi từng ngụm bằng chén tre mới gọt.
"Anh!"
Khương Nhất Nguyên phấn khích kéo đối phương ngồi xuống rồi bưng trà lại. Ngay lúc Thẩm Thư Lâm đưa tay ra nhận, ai kia lại lách đi, đưa thẳng chén trà đến bên môi người đàn ông.
Thẩm Thư Lâm: "…"
Anh giữ vẻ bình thản, đè lại bàn tay không đứng đắn đang lần mò đến eo mình, uống cạn chén trà rồi hỏi: "Trà làm ra thế nào rồi?"
Khương Nhất Nguyên đặt chén trà sang một bên: "Anh à, đã hai tháng không gặp rồi. Anh vừa mở miệng là hỏi chuyện trà cháo, không định hỏi người yêu anh sống có tốt không à?"
Thẩm Thư Lâm khẽ cười: "Tôi thấy em sống tốt lắm mà, chạy nhảy được, còn biết trêu chọc cả khách uống trà nữa kìa."
Anh lại một lần nữa đè bàn tay đang s* s**ng đùi mình xuống, siết chặt lấy cổ tay đối phương.
"Anh à…" Khương Nhất Nguyên chống hai tay lên thành ghế, cúi người lại gần, hạ thấp giọng nói, "Vì hái trà mà tay em bị trầy hết cả, ít nhất anh cũng phải khen em một câu chứ?"
Thẩm Thư Lâm nói: "Vậy à, đưa tôi xem nào."
Hai người đang nói chuyện thì một thiếu niên mặt tròn chạy tới, lau mồ hôi trên trán: "Sư phụ, họ còn muốn thử trà loại ba nữa ạ."
Khương Nhất Nguyên nói: "Trễ rồi, bảo họ mai quay lại đi."
"Đây là Lạc Tang, đệ tử mới thu của em." Cậu giới thiệu với Thẩm Thư Lâm rồi cười nói, "Lạc Tang, đây là ông chủ Thẩm, chủ nhân thật sự của đồi chè này đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!