"Mày vừa gọi ai là cục vàng hả?"
Lời vừa thốt ra, Khương Mạnh Long đã biết mình mới hỏi một câu thừa thãi. Trong phòng này chỉ có ba người, con trai tất nhiên không thể gọi ông như vậy, thế thì chỉ có thể là đang gọi Thẩm Thư Lâm.
Còn có gì không hiểu nữa chứ? Lá bùa hộ mệnh bằng vàng giống như vô tình rơi ra, 1% trong hợp đồng, còn cả lần ngập ngừng muốn nói lại thôi trên bàn ăn dạo trước.
Kể từ lúc trông thấy mảnh bùa nhỏ đó, dòng suy nghĩ của Khương Mạnh Long chưa từng ngơi nghỉ. Một mặt ông tự nhủ đừng đa nghi vớ vẩn, nhưng mặt khác, tiềm thức đã mách bảo câu trả lời. Hôm qua, khi Thẩm Thư Lâm gọi điện mời bữa ăn này, trong lòng ông đã hiểu rõ mọi chuyện, chỉ là con người ta vẫn luôn muốn mắt thấy tai nghe mới chịu tin.
Sau cơn chấn động ban nãy, bấy giờ Khương Nhất Nguyên đã bình tĩnh lại. Cậu đường hoàng nắm lấy tay Thẩm Thư Lâm, nói: "Cục vàng đương nhiên là gọi bạn trai con rồi. Trước đây con từng nói đợi con từ Vân Nam trở về sẽ giới thiệu anh ấy cho ba. Nhưng đằng nào hai người cũng khá thân quen nhau rồi, chắc không cần con giới thiệu nhiều nữa đâu nhỉ."
Cậu vừa dứt lời thì cửa phòng được đẩy ra, hai nhân viên phục vụ bước vào dọn thức ăn. Một bàn đầy những món sơn hào hải vị được bày lên, sau đó trong phòng lại chỉ còn lại ba người họ.
Thẩm Thư Lâm khẽ bóp vai Khương Nhất Nguyên để trấn an rồi nhìn về phía Khương Mạnh Long, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Anh, chúng ta ăn cơm trước đã."
Sau đó anh lại nói: "A Nguyên, rót rượu cho ba em đi."
Thái độ của anh rất bình tĩnh, thong thả kéo ghế ngồi xuống.
Khương Nhất Nguyên lập tức đáp: "Vâng ạ!"
Hôm nay họ gọi rượu trắng, Khương Nhất Nguyên rót đầy một bình rượu rồi đặt trước mặt Khương Mạnh Long.
Thấy con trai nghe lời răm rắp như vậy, Khương Mạnh Long trừng mắt nhìn đối phương bằng vẻ không thể tin nổi, như thể đang nhìn một người xa lạ.
Thẩm Thư Lâm làm động tác mời về phía ghế bên cạnh, lại nói: "Anh Khương, mời ngồi. Có gì chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Ánh mắt Khương Mạnh Long liên tục di chuyển qua lại trên mặt hai người, bao lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, chẳng thốt ra được câu nào. Ông bực bội kéo ghế, lẳng lặng ngồi xuống.
Khương Nhất Nguyên lại rót rượu cho Thẩm Thư Lâm, còn chu đáo rót từ bình ra chén nhỏ cho anh.
Nhìn hành động của cậu, cuối cùng Khương Mạnh Long cũng lên tiếng: "Thằng ranh con, không rót cho ba mày à?"
"Ba đừng nóng, con rót ngay đây mà." Khương Nhất Nguyên cầm bình rượu lên, lại rót cho ông một ly đầy ắp, suýt nữa thì tràn ra ngoài.
Tìm được cớ để trút giận, ông cau mày nói: "Mày rót cho ba mày đầy thế này mà cho anh Thẩm của mày chỉ có nửa chén. Là mày coi thường anh ấy, hay là quá coi trọng tao đây?"
"Không chuốc cho ba say thì sao giảm độ khó được…" Khương Nhất Nguyên lẩm bẩm.
"Cái gì?" Khương Mạnh Long không nghe rõ, trừng mắt hỏi.
"Ý con là, ba là bợm nhậu có tiếng rồi, bình thường bữa nào cũng làm vài chén, uống thêm chút có sao đâu." Khương Nhất Nguyên nói, "Anh Thẩm nhà con bình thường có uống mấy đâu, sao so với ba được."
Khương Mạnh Long tức đến bật cười, suýt nữa thì chỉ thẳng vào mũi con trai mà mắng một tiếng "thằng bất hiếu".
Thẩm Thư Lâm lên tiếng: "Thôi, mọi người ngồi xuống ăn cơm đi."
Nhìn Khương Nhất Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống, Khương Mạnh Long lại nhớ đến ngày thường hai cha con nói chuyện chưa được ba câu đã cãi nhau đến đỏ mặt tía tai. Thằng quỷ nhỏ này từ nhỏ đến lớn ăn mắng không nghe, ăn đòn không chừa. Vậy mà giờ đây đứa con trời đánh ấy lại ngoan ngoãn vâng lời trước mặt Thẩm Thư Lâm đến thế khiến ông càng thêm tức nghẹn trong lòng.
Thẩm Thư Lâm cầm bình rượu rót đầy chén của mình rồi nâng về phía Khương Mạnh Long, mỉm cười: "Anh Khương, ly đầu tiên này em kính anh, cảm ơn anh đã chiếu cố em suốt những năm qua."
Khương Mạnh Long nâng chén rượu, lẳng lặng uống cạn.
"Ba, ba thử món này đi, món ba thích đấy." Khương Nhất Nguyên xoay mâm, chuyển món sò điệp rim qua.
Khương Mạnh Long liếc cậu một cái, chỉ cảm thấy lòng dạ ngổn ngang, im lặng gắp một đũa.
Thẩm Thư Lâm bắt đầu nói sang chuyện làm ăn. Thái độ của anh thong dong thoải mái, lời lẽ lại hài hước dí dỏm, nhanh chóng cuốn Khương Mạnh Long vào câu chuyện. Hai người bàn bạc về mấy dự án, không khí dần trở nên hòa hợp.
Câu chuyện đang lúc cao hứng, nếu không phải thằng con trời đánh kia còn ngồi bên cạnh, có lẽ Khương Mạnh Long đã nghĩ đây chỉ là một bữa ăn hết sức bình thường. Đặc biệt mỗi khi Khương Nhất Nguyên lại gần rót thêm rượu cho ông, cái cảm giác bực bội nghẹn ứ lại ùa về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!