Chương 55: (Vô Đề)

Khương Nhất Nguyên vừa nài nỉ vừa kéo tay Thẩm Thư Lâm. Mười ngón tay đan xen vào nhau, không ngừng v**t v* đầy trêu ghẹo. Vẻ mặt cậu tràn ngập đáng thương, ra vẻ nếu người đàn ông không đồng ý thì ai kia sẽ treo cổ tự vẫn ngay và luôn.

Thẩm Thư Lâm suýt bị bạn trai nhỏ tuổi chọc cho bật cười đến nơi, khóe môi vừa cong lên một chút đã vội kìm nén lại. Anh mở khóa điện thoại rồi đưa qua: "Vậy em tự xóa đi."

Khương Nhất Nguyên không dám tin vào mắt mình, sau đó lại mừng rỡ như điên. Cậu nhận lấy điện thoại, lục tìm trong danh bạ lẫn WeChat mấy lượt nhưng vẫn không tìm thấy cái tên Hứa Bân đâu.

Cậu hỏi: "Anh, anh xóa từ lâu rồi à?"

Thẩm Thư Lâm vẫn ung dung uống trà, nghe vậy chỉ đáp: "Không nhớ nữa. Chắc là thư ký xóa mất rồi."

Khương Nhất Nguyên vui vẻ ra mặt: "Thư ký làm sao tự xóa được? Kể cả là thư ký xóa thì không có sự chỉ đạo của anh, họ cũng không dám làm đâu."

"Về nhà thôi." Uống cạn ngụm trà cuối cùng, Thẩm Thư Lâm đứng dậy. "Đi chứ?"

Trên đường về, Khương Nhất Nguyên là người lái xe. Cậu vẫn đang trong cơn phấn khích, cứ luyên thuyên không ngừng suốt.

"Anh, lúc ở nước F anh gặp lại Hứa Bân à? Có phải hắn đã mách lẻo với anh từ khi ấy không? Em nhớ rồi, hồi triển lãm tranh anh vừa nghe điện thoại xong là đi luôn, có phải tên đó mặt dày mày dạn đuổi theo anh đến tận nước F không?"

"Ôi phiền thật chứ, nếu không phải tại hắn thì em đã có thể nói chuyện với anh nhiều hơn rồi…"

"À đúng rồi, lúc đó anh có ngạc nhiên lắm không? Không ngờ đến chứ gì, trà anh uống đều do em làm đấy, mua ha ha ha ha!"

"Sao anh còn bỏ tiền ra mua tranh vậy. Chỉ cần anh nói một câu thôi, muốn bao nhiêu tranh em cũng vẽ cho anh hết!"

Thẩm Thư Lâm khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế, bị cái mỏ bên cạnh líu lo cho ong hết cả đầu, trầm giọng nhắc: "Tập trung lái xe đi."

Xe dừng lại trước đèn đỏ, Khương Nhất Nguyên đưa tay đặt lên đùi Thẩm Thư Lâm, trêu ghẹo mà bóp nhẹ một cái: "Anh ơi, sao anh lại tốt thế này."

Thẩm Thư Lâm lật tay lại, nắm lấy cổ tay đối phương, đang định nói gì đó thì bắt gặp đôi mắt kia, bao lời muốn nói bèn nghẹn lại nơi cổ họng.

Khi đã chấp nhận sự nhiệt tình và lãng mạn của một chàng trai trẻ, anh cũng phải chấp nhận cả sự lắm lời và phiền phức của cậu ấy.

Thẩm Thư Lâm khẽ thở dài, nhưng khóe môi đã thoáng một ý cười. Ngón tay anh lướt qua vệt đỏ trong lòng bàn tay đối phương, hỏi: "Còn đau không?"

"Không đau ạ." Khương Nhất Nguyên bắt lấy ngón tay anh, giọng điệu đầy vẻ hãnh diện. "Anh à, anh không nỡ xuống tay mạnh với em, đúng không?"

Đắc ý quá rồi, Thẩm Thư Lâm thầm nghĩ, vẫn không thể nuông chiều quá, bằng không sớm muộn gì cái đuôi cũng vểnh lên tận trời.

Nhưng rồi anh lại nghe đối phương nói tiếp: "Anh ơi, em biết sai thật rồi, đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa."

Thẩm Thư Lâm nhìn những ngón tay của người bên cạnh. Mấy vết xước nhỏ do vò trà đã lành, chỉ để lại vài dấu vết mờ nhạt. Anh hỏi: "Năm nay em còn định đi làm trà mùa thu nữa không?"

"Có chứ ạ, em đã hứa với sư phụ rồi, mỗi năm hai mùa xuân thu đều phải về làm trà. Đến Tết cũng về thăm." Khương Nhất Nguyên nói. "Lão Ngô cô đơn lắm, con cái đều ở nước ngoài cả, Tết nhất cũng chỉ có một mình, khổ thân."

Nói rồi, cậu quay đầu nhìn sang thì thấy vẫn là đèn đỏ, bèn không khỏi thắc mắc: "Sao cái đèn đỏ này lâu thế nhỉ?"

"Lúc nãy nó chuyển xanh xong lại đỏ rồi."

"Sao anh không nhắc em?" Khương Nhất Nguyên ngạc nhiên.

Thẩm Thư Lâm nắm lấy cổ tay cậu, đặt tay đối phương trở lại vô lăng, chỉ nói: "Được rồi, nhìn đường đi."

Khương Nhất Nguyên như ngẫm ra được chút gì đó, trong lòng ngọt đến lịm đi. Cũng may trời đã về khuya, lúc họ thủ thỉ tán tỉnh nhau trước đèn đỏ thì dằng sau không có chiếc xe nào khác.

Đèn xanh bật sáng, chiếc xe từ từ lăn bánh rồi khuất dần trong màn đêm.

Lúc về đến nhà đã là rạng sáng. Sau khi tắm xong, Khương Nhất Nguyên kéo tay Thẩm Thư Lâm đòi ngủ ở phòng khách cuối hành lang. Cậu vin vào cớ bản thân vừa bị ăn đòn lại được anh người yêu dịu dàng nuông chiều nên càng được nước lấn tới.

Thật bất ngờ, Thẩm Thư Lâm chẳng những không mắng cậu lắm chuyện mà lại đưa cậu đến phòng chứa đồ, ra hiệu cho Khương Nhất Nguyên lấy bức tranh trong góc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!