Vừa nghe ba chữ "Mang Lộc Sơn", Thẩm Thư Lâm đã hiểu rõ mục đích chuyến đi này của Khương Nhất Nguyên mà không cần giải thích thêm một lời nào khác. Anh nhìn sâu vào mắt đối phương, trong đó tràn ngập nỗi mong chờ xen lẫn căng thẳng, đang chăm chú dõi theo anh.
Thẩm Thư Lâm liền nói: "Lần này tôi phải đi khoảng nửa tháng."
Nghe câu này, Khương Nhất Nguyên lập tức thở phào nhẹ nhõm, bụng bảo dạ rằng bản thân đã cược đúng. Cậu cố kìm nén kích động lẫn vui mừng, bước tới một bước nắm lấy cổ tay Thẩm Thư Lâm rồi buông ra ngay tức khắc.
"Anh, em đợi anh." Cậu nói.
Trên loa phát thanh, thông báo mời lên máy bay đã vang lên lần thứ ba. Nhân viên tại phòng chờ thương gia bước tới mời Thẩm Thư Lâm đi theo qua lối đi VIP.
Khương Nhất Nguyên lặp lại một lần nữa: "Anh ơi, em sẽ đợi anh."
Thẩm Thư Lâm mỉm cười, nói tạm biệt với chàng trai trẻ rồi quay người đi về phía cổng lên máy bay.
Khương Nhất Nguyên đứng yên tại chỗ nhìn người đàn ông đưa vé cho nhân viên soát vé. Đối phương quét vé qua máy rồi trả lại. Thẩm Thư Lâm nhận lấy vé máy bay, đi qua cửa an ninh, bóng lưng sắp khuất sau khúc quanh.
"Anh ơi!" Khương Nhất Nguyên bất giác hét lớn, chạy vài bước về phía trước.
Thanh âm của cậu quá lớn, khi vang lên xuyên qua cả tiếng loa phát thanh và âm thanh ồn ào của đám đông, vang vọng khắp nhà ga khiến các hành khách xung quanh đều ngoái lại nhìn.
Thẩm Thư Lâm dừng bước, quay người lại.
Khương Nhất Nguyên chẳng màng đến những ánh mắt khác thường đó, chỉ hét lớn hỏi: "Hơn một năm nay, có ai châm thuốc cho anh chưa?"
Nhân viên an ninh sân bay tiến đến nhắc nhở: "Thưa anh, xin đừng làm ồn."
Khương Nhất Nguyên mặc kệ, chỉ chăm chăm nhìn người đàn ông ở cổng soát vé.
Thẩm Thư Lâm chỉ vào điện thoại rồi lại chỉ về phía trước, ra hiệu rằng thời gian không còn nhiều. Anh bước vào ống lồng dẫn ra máy bay, bóng dáng hoàn toàn biến mất.
Cùng lúc đó, một tin nhắn được gửi tới—— Em đã uống Hạ Quan Giáp Đà bao giờ chưa?
Khương Nhất Nguyên nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn hồi lâu, mãi vẫn chưa hiểu câu này có ý nghĩa gì.
Hạ Quan Giáp Đà là một loại trà sống truyền thống dùng để uống hằng ngày của xưởng trà Hạ Quan – một hãng trà Phổ Nhĩ lớn có tiếng lâu đời, được đóng gói trong hộp màu xanh lục với giá thành rất rẻ. Mấy năm nay, giá của Hạ Quan Giáp Đà cũng tăng theo sự biến động của thị trường, nhưng một viên bánh trà 100g vẫn chỉ có giá chừng 10 tệ. Ngày thường Thẩm Thư Lâm toàn uống loại trà được làm từ lá của những cây trà cổ thụ đơn bội tinh khiết có giá hàng vạn tệ, sao lại nhắc đến Hạ Quan Giáp Đà với cậu?
Khương Nhất Nguyên đứng ngây người một lúc rồi đột nhiên co giò chạy thẳng ra ngoài.
Vân Nam là quê hương của trà Phổ Nhĩ nổi tiếng khắp cả nước, trên đường phố đâu đâu cũng là những cửa hàng bán trà. Khương Nhất Nguyên bỏ ra 10 tệ để mua một viên bánh trà Hạ Quan Giáp Đà, đoạn hỏi chủ tiệm xem có nước sôi và ly giấy không.
Ông chủ nhấc ấm nước trên bếp từ lên, lấy ra một chiếc ly giấy, vừa định đi lấy cây châm để tách trà thì đã thấy Khương Nhất Nguyên dùng tay không bẻ đôi. Chủ tiệm sững sờ: "Cậu em à, tay khỏe thật đấy!"
Bánh trà được ép rất chặt, kể cả có dùng cây châm đầu nhọn cũng phải kiên nhẫn cạy một lúc lâu mới tách được một ít trà rời. Ông đã bán trà suốt mấy chục năm nay, chưa từng thấy ai có thể dùng tay không bẻ được.
Khương Nhất Nguyên chẳng màng đến lòng bàn tay vừa đỏ ửng vừa đau rát, vội vàng bẻ một ít lá trà bỏ vào ly giấy rồi châm nước sôi vào. Nước trà nhanh chóng chuyển sang màu vàng xanh nhàn nhạt.
Cậu mặc kệ nước hãy còn nóng, thổi vài hơi rồi uống một ngụm lớn. Ngay sau đó, Khương Nhất Nguyên sững sờ hệt như lần đầu tiên uống Lão Mạn Nga.
Một hương khói nồng đậm, hoang dã chẳng hề che giấu mạnh mẽ khai mở nơi đầu lưỡi.
Cậu đã hiểu ra rồi.
Ông chủ cười hề hề: "Cậu em, có phải nghiện thuốc quá rồi nên mới tìm đến Hạ Quan Giáp Đà chữa thèm không? Cái mùi khói của nó quả là độc nhất vô nhị…"
Khương Nhất Nguyên lại liếc nhìn tin nhắn, giờ thì cậu đã hoàn toàn thấu tỏ. Thẩm Thư Lâm đang trả lời cậu, trả lời câu hỏi cậu đã hét lên ở nhà ga sân bay bằng cách thức vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn.
Cậu bỏ phần trà còn lại vào hộp, cảm ơn ông chủ rồi rời đi.
Nửa tháng sau đó, Khương Nhất Nguyên cảm thấy bản thân như đang bước trên mây. Cả người nhẹ bẫng, lâng lâng hư ảo tưởng chừng sắp bay lên trời đến nơi. Gà cũng chẳng buồn cho ăn, sân cũng lười quét. Đi nhặt củi thì thường lặn mất tăm cả buổi, đến khi lão Ngô vào rừng tìm thì phát hiện ai kia đang ngồi ngây ngô cười một mình với hộp trà màu xanh lục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!