Chiều thứ Ba, cuộc họp định kỳ kết thúc vừa đúng 6 giờ, còn 20 phút nữa mới hết giờ học.
Thẩm Thư Lâm chỉnh điện thoại từ chế độ im lặng sang chế độ rung. Khi mở tin nhắn ra xem, quả nhiên đã có vài tin chưa đọc.
Thẩm Thư Lan: Anh ơi, em chuẩn bị xong rồi, gặp nhau chỗ cũ nha! [thả tim][thả tim]
Thẩm Thư Lan: Đã 4 phút trôi qua rồi… anh có ở đó không? Đừng quên đứa em gái tội nghiệp này vẫn đang đợi anh nhé QAQ.
Thẩm Thư Lan: Đã 10 phút rồi, alo alo, anh ơi que a du! [khóc toáng][khóc toáng] Đừng nói là em phải tự đi taxi đấy!!!
Thẩm Thư Lâm trả lời: Xin lỗi, anh vừa họp xong, đang xuất phát ngay đây.
Khung chat lập tức hiển thị "Đối phương đang nhập…"
Thẩm Thư Lan: [tội nghiệp][tội nghiệp] May quá, em còn tưởng anh bỏ bom em rồi. Phó Dụ không quan tâm em thì thôi, anh không được bỏ rơi em đâu.
Phó Dụ là bạn trai của Thẩm Thư Lan. Hai người hẹn hò từ năm nhất đại học đến giờ đã hơn ba năm rồi, cứ ba ngày cãi nhau một lần nhỏ, năm ngày cãi nhau một lần lớn, vậy mà kỳ diệu thay vẫn chưa chia tay bao giờ, đúng là một cặp oan gia vui vẻ.
Đọc tin nhắn, Thẩm Thư Lâm chẳng cần nghĩ cũng biết hai đứa này lại cãi nhau, hoặc nói đúng hơn là em gái anh lại đơn phương cãi nhau với người ta.
Thẩm Thư Lâm lái một chiếc Porsche đen khiêm tốn đến trường đón em gái. 20 phút sau, xe dừng lại trước cổng trường Đại học A. Thẩm Thư Lan đang ôm một chồng sách, đứng nhón chân trên lề đường ngóng nhìn.
Thẩm Thư Lâm bấm còi, cô nhóc lập tức quay lại, vừa cười vừa chạy lon ton sang. "Anh ơi!"
Cô đặt chồng sách vào ghế sau, nhưng không lên xe ngay mà do dự nhìn về phía sân bóng.
"Có chuyện gì vậy?"
Thẩm Thư Lan nói: "Trận chung kết bóng rổ của các trường đại học, Phó Dụ đưa em hai vé, anh ấy là tiền đạo."
Thẩm Thư Lâm hỏi: "Em muốn đi không?"
Tuần trước anh cũng nhận được một tấm vé, lúc đó định xem thử người tặng muốn chơi trò gì, nhưng nghĩ lại thấy không cần thiết, sau đó lại bận rộn nên cũng quên khuấy mất.
Vào ngày cuối cùng hàng tháng, ba anh em nhà họ Thẩm đều phải về căn biệt thự ngoài ngoại ô để ăn cơm cùng ba mẹ. Từ Đại học A về đó mất 40 phút, nhưng nếu Thẩm Thư Lan muốn xem thì trên đường về chỉ cần lái nhanh một chút là vẫn kịp giờ ăn tối. Cô bé lại nhìn sân bóng lần nữa, quyết đoán mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, bực bội nói: "Không đi."
Thẩm Thư Lâm nổ máy quay đầu, thoáng liếc về phía sân bóng. Khoảng cách quá xa, anh không nhìn rõ, bèn thu lại ánh mắt: "Cậu ấy làm gì em à?"
Thẩm Thư Lan chỉ chờ có thế, lập tức tuôn ra như đổ đậu từ ống tre: "Em nói với anh ấy bao nhiêu lần rồi. Trà sữa chỉ lấy 30% đường thôi, nhưng lần nào cũng quên! Anh ấy không biết em đang giảm cân à, hôm qua lại mua cho em ly full đường! Anh nói xem, trí nhớ của đàn ông các anh có phải thật sự kém như vậy không?"
Đang là giờ cao điểm tan tầm, đường phố đông đúc, dòng xe di chuyển chậm rãi. Thẩm Thư Lâm khéo léo luồn lách, nhanh chóng tiến lên đầu hàng.
"Thắt dây an toàn vào." Trong lúc chờ đèn đỏ, Thẩm Thư Lâm trách. "Con gái con đứa giảm cân cái gì? Đừng để chị hai nghe thấy em nói như vậy."
Nghe đến hai chữ "chị hai", Thẩm Thư Lan lập tức mất hết hùng hổ, cầu cứu: "Tối nay chắc chắn chị ấy sẽ mắng em. Chị luôn cho rằng em muốn tổ chức triển lãm tranh là không lo học hành đàng hoàng… Anh ơi, anh phải giúp em đó!"
Đèn xanh bật sáng, Thẩm Thư Lâm đạp ga, cười nhẹ: "Em tự nói với chị đi."
Thẩm Thư Lan than thở r*n r*.
Sau 40 phút, xe dừng lại trước biệt thự ngoại ô.
Thấy một chiếc xe khác đã đậu bên cạnh, Thẩm Thư Lan rụt lại, ôm chồng sách bám sát sau lưng Thẩm Thư Lâm như một cái đuôi.
Quả nhiên, gia đình chị cả đã đến.
Thẩm Thư Cầm là giáo sư văn sử học tại đại học, tóc dài chấm eo, khí chất thanh tao, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng. Thẩm Thư Lan lập tức thu mình lại sau lưng Thẩm Thư Lâm, giả vờ như bản thân không tồn tại.
Thẩm Thư Cầm liếc em gái một cái. "Trốn cái gì? Lúc nào cũng ôm một đống sách, chẳng biết để cho ai xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!