Ánh nắng buổi trưa rực rỡ trải dài giữa hai người, vừa ấm áp vừa chói lòa khiến Khương Nhất Nguyên phải nheo nheo mắt, cứ ngỡ bản thân hoa mắt nhìn nhầm.
Thẩm Thư Lâm đứng trước mặt cậu, lưng hướng về phía ánh sáng, lặng lẽ nhìn cậu.
Khương Nhất Nguyên chưa kịp phản ứng gì thì đã bật cười khúc khích. Cậu nhìn người trước mắt, trong đầu bỗng hiện lên những tiếng nói cười vang dội của năm ấy làm cậu không thể không cười.
Thanh niên vẫn ngồi dưới đất không đứng lên, chậm rãi lết lại gần rồi ôm chầm lấy bắp đùi của người đàn ông, hỏi: "Anh ơi, sao giờ anh mới tới?"
Thẩm Thư Lâm cúi xuống nhìn cậu, đầu gối hơi cong, thúc nhẹ vào người đối phương: "Đứng lên."
Anh ngừng lại một chút rồi nói thêm: "Dạo này hơi bận."
Khương Nhất Nguyên vẫn nằm ì dưới đất không chịu dậy, áp mặt vào bên đùi anh, ngước lên nhìn: "Em chờ anh lâu lắm rồi."
Núi rừng cách xa trần thế ồn ào, tách biệt với nhân gian, quá đỗi trong lành, quá đỗi mộc mạc. Giả dối và lừa lọc không có chỗ dung thân ở nơi đây. Vì vậy, những lời thật lòng cứ thế tuôn ra một cách vô cùng tự nhiên.
Ánh mắt hai người giao nhau, Thẩm Thư Lâm hơi cúi người, véo nhẹ sau gáy đối phương: "Dậy nào."
Khương Nhất Nguyên không muốn đứng dậy cho lắm. Cảm giác da thịt chạm vào nhau thật ấm áp, cậu đã nhung nhớ nó quá lâu. Đang định "ăn vạ" thêm một chút thì thanh âm sang sảng của lão Ngô đã vang lên từ phía sau. "Ôi chà, ông chủ Thẩm, hai năm không gặp rồi!"
Lần này thì Khương Nhất Nguyên biết xấu hổ rồi, bật dậy ngay tức khắc, nhưng lão Ngô đã bắt đầu trêu chọc: "Làm Lâm muội muội lấy nước mắt rửa mặt bao lâu nay chưa đủ, giờ muốn đổi sang Bảo ca ca* lăn lộn ăn vạ nữa hả?"
(Chú thích: Tức Giả Bảo Ngọc, nhân vật chính trong Hồng Lâu Mộng, đôi khi có những hành động trẻ con, ăn vạ để đạt được mục đích.)
"Eo ơi!" Khương Nhất Nguyên trợn to mắt, ở góc độ Thẩm Thư Lâm không nhìn thấy mà nháy mắt ra hiệu với lão. "Sư phụ đừng phao tin!!"
Lão Ngô chẳng thèm để ý đến cậu, kéo Thẩm Thư Lâm vào sân: "Ông chủ Thẩm, trà đầu xuân năm nay vẫn để cho anh đấy, chỉ chờ anh đến nếm thử thôi…"
Thẩm Thư Lâm cười đáp: "Lão Ngô, hai năm không gặp, sức khỏe vẫn dồi dào như trước nhỉ."
Lão Ngô tự hào: "Còn phải nói. Đệ tử không nghe lời, ngày nào cũng đuổi theo đánh, sao mà không khỏe cho được!"
Khương Nhất Nguyên đi bên cạnh hai người, chỉ muốn dán băng dính bịt miệng lão Ngô lại cho rồi. Mấy cái gì mà Lâm muội muội với Bảo ca ca, cậu thật không hiểu sao cái miệng già thiếu răng kia lại lắm chuyện đến thế! Cậu lén quan sát Thẩm Thư Lâm vài giây, thấy anh không tỏ ra gì khác thường mới lẳng lặng thở phào nhẹ nhõm.
Ba người vào trong nhà, Khương Nhất Nguyên rót trà nóng. Lão Ngô đang kể cho Thẩm Thư Lâm nghe vài chuyện vui trong làng trà năm nay, Khương Nhất Nguyên giả vờ lắng nghe, nhưng trong lòng thì rối bời, lo lắng lão Ngô sẽ tiết lộ bí mật của mình.
Trong suốt hơn một năm qua, cậu lúc thì quấn lấy lão Ngô nhờ viết giấy nhắn, lúc lại ngồi thẫn thờ lúc nửa đêm, uống rượu đến hơi say rồi lải nhải về nỗi đau tình yêu, hoặc không ngừng chạy xuống núi rồi lại chạy lên núi. Bất kể là chuyện nào, cậu cũng không muốn để Thẩm Thư Lâm biết.
Lão Ngô liếc cậu một cái, nghiêm mặt nói: "Hôm nay đã cho gà ăn chưa? Đứng ngây ra đây làm gì?"
Khương Nhất Nguyên nhìn về phía Thẩm Thư Lâm đang cầm cốc tre uống trà. Thấy cậu nhìn qua, người đàn ông nở một nụ cười nhàn nhạt. Không biết có phải do ánh sáng trong nhà yếu hơn hay không, nhưng Khương Nhất Nguyên cảm thấy ánh mắt ấy đã khác với lần trước.
Cậu vẫn nhớ tháng Sáu năm ngoái. Trước khi rời khỏi bệnh viện, Thẩm Thư Lâm đã nắm tay cậu, chúc cậu một tương lai rạng rỡ. Giọng điệu như thể tiền bối động viên hậu bối, không một chút thân mật hay ám muội. Lực nắm cũng vừa phải, giống như cách chủ nhiệm khoa nắm tay cậu trong lễ tốt nghiệp.
Nhưng bây giờ, cậu mơ hồ cảm thấy ánh mắt đó đã khác, nhưng cụ thể khác ở chỗ nào thì không nói được.
Lão Ngô lại quát lên: "Còn không mau đi!"
Khương Nhất Nguyên châm thêm trà cho Thẩm Thư Lâm rồi đi ra ngoài sân. Gà trống gà mái trong sân thấy có thức ăn, kêu lên ầm ĩ rồi vây quanh. Khương Nhất Nguyên cầm chậu cám ngồi xổm xuống đất, tùy tiện vốc lên một nắm mà rải. Đôi tai thì cố vểnh lên lắng nghe động tĩnh trong nhà. Nhưng tiếng trò chuyện quá nhỏ, cậu chẳng nghe thấy gì cả.
Không rõ bao lâu sau, Thẩm Thư Lâm bước ra ngoài.
Khương Nhất Nguyên lập tức hỏi: "Anh ơi, lão Ngô không nói gì kỳ lạ chứ?"
Thẩm Thư Lâm đáp: "Kỳ lạ gì?"
"Ừm… chính là…" Khương Nhất Nguyên gãi gãi đầu, không tự nhiên nói, "Về em… khụ, chuyện… mấy chuyện linh tinh ấy? Sư phụ có kể gì không ạ?"
Thẩm Thư Lâm đáp: "Không có." Rồi nói tiếp: "Không dẫn tôi đi dạo một vòng sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!