Chương 47: (Vô Đề)

Vào cuối tháng Ba, Thẩm Thư Lâm đã ở nước F được một tuần. Các đầu việc của dự án về cơ bản đã xong xuôi, chỉ còn lại vài chi tiết nhỏ nên anh đã để trợ lý ở lại phụ trách, còn bản thân thì tự đặt vé máy bay đến thẳng Vân Nam vào sáng sớm ngày kia.

Sau bữa tiệc tối, người phụ trách phía đối tác lấy ra hai tấm vé, mỉm cười thân thiện rồi nói một tràng tiếng bản xứ, sau đó đưa một tấm cho Thẩm Thư Lâm.

Nhân viên của đối tác phiên dịch lại: "Tổng giám đốc Thẩm, nghe nói ngài rất thích uống… trà Pu"er." Cách phát âm của người này nghe rất lạ. Anh ta nói tiếp: "Sáng mai, tại Martin"s Gallery sẽ có một buổi triển lãm tranh mang tên 《Xuân và Pu"er》 do nhà sưu tập tranh nổi tiếng Martin tổ chức tại phòng trưng bày tư nhân."

"Ngài Gabriel đã lấy được hai vé, hy vọng có thể cùng ngài đến thưởng thức. Ngày mai là ngày cuối cùng của ngài ở nước F, ngài Gabriel mong rằng ngài sẽ cảm thấy thoải mái như ở nhà." Gabriel là tên của người phụ trách phía đối tác. Nghe thấy tên mình, anh ta nở nụ cười rạng rỡ, giơ cả hai ngón tay cái lên.

Thẩm Thư Lâm nhận lấy tấm vé xem qua. Bên trên in chủ đề của buổi triển lãm bằng song ngữ: 《Xuân và Trà Phổ Nhĩ》. Nền của tấm vé là một bức tranh vẽ cảnh mặt trời và sương khói trên ngọn cây trà.

Anh mỉm cười nhìn Gabriel: "Được, cảm ơn."

Gabriel nghe hiểu được hai chữ "cảm ơn", nụ cười càng rạng rỡ hơn, để lộ cả hàm răng trắng bóng. Anh ta kéo tay Thẩm Thư Lâm nói không ngớt, còn phiên dịch viên hai bên thì chăm chỉ dịch lại.

Martin"s Gallery là một phòng tranh tư nhân không quá lớn nhưng lại rất có tiếng tâm. Người sáng lập là một nhà sưu tập và giám định nghệ thuật nổi tiếng trong giới, có con mắt thẩm định cực cao, phong thái lại tự do phóng khoáng. Martin vô cùng chân thành với người mình quý trọng, ngược lại cực kỳ lạnh lùng với kẻ bản thân không ưa. Triển lãm được tổ chức theo hình thức vé mời.

Mỗi lần tổ chức, Martin đều chỉ gửi vé cho những khách hàng thân thiết mà anh ta trân trọng, số lượng vé phát ra rất hạn chế. Lần này cũng như thường lệ, Martin chỉ gửi đi 200 tấm vé.

Sáng hôm sau, tài xế của Gabriel chở hai người đến phòng tranh.

Cả hai ký tên đăng ký ở cửa. Sau khi nhân viên đã xác nhận vé, quanh khách có thể đi cùng một trợ lý, vì vậy hai phiên dịch viên cũng theo họ vào trong phòng tranh.

Trong tiếng nhạc cổ điển nhẹ nhàng, những người tham quan đang trao đổi khẽ khàng. Thẩm Thư Lâm cầm một quyển sách nhỏ trên tay, nhưng chưa kịp lật xem thì ánh mắt đã dừng trên những bức tranh rồi cứ thế bất động.

Đồi chè, ánh nắng, mùa hái trà, đêm khuya thưởng trà, căn nhà đất tối mờ. Nhìn những bức tranh này, Thẩm Thư Lâm gần như ngỡ rằng bản thân đang ở trên con đường núi gập ghềnh của đồi chè vùng Vân Nam chứ không phải tại một đất nước xa lạ cách xa nửa vòng trái đất.

Quá đỗi quen thuộc. Nét vẽ và phong cách quen thuộc, cảm xúc cũng thật quen thuộc.

Ngón tay Thẩm Thư Lâm khẽ động, định lật mở tập sách giới thiệu để xác thực phỏng đoán của mình. Nhưng rồi ngón tay anh khựng lại, không cần phải xem thêm nữa. Bởi vì ánh mắt của anh vừa xuyên qua đám đông trùng điệp đã chạm phải một ánh nhìn khác — một ánh nhìn đầy ắp kinh ngạc, phức tạp, vừa vui mừng lại vừa đau buồn.

Người đàn ông đứng yên tại chỗ, lặng lẽ đối diện với ánh nhìn ấy, chợt nhớ đến những lá trà Băng Đảo đẹp đẽ, đều tăm tắp. Đáp án dường như sắp hiện rõ.

Vai bị vỗ nhẹ một cái, Thẩm Thư Lâm từ từ thu hồi ánh mắt. Gabriel đang nhìn anh với vẻ khó hiểu, sau đó chỉ tay về phía phòng khách hình bán nguyệt ở phía trước, nói vài câu.

Nhân viên của Gabriel phiên dịch lại: "Tổng giám đốc Thẩm, 10 phút nữa sẽ có một buổi trình diễn nghệ thuật trà đạo do chủ phòng tranh và họa sĩ của triển lãm lần này cùng thực hiện. Chúng ta qua đó ngồi nhé."

Cổ họng Thẩm Thư Lâm khô khốc, anh muốn hút một điếu thuốc. Nhưng đương nhiên anh không thể hút thuốc ở đây. Chưa kể từ sau Tết đến giờ, anh chưa hề hút thêm một điếu nào. Cổ họng người đàn ông vừa rát vừa đau, chỉ khẽ gật đầu.

Tại phòng tiếp khách bên cạnh, Khương Nhất Nguyên cứ nhìn chằm chằm về phía lối vào, toàn thân cứng đờ. Giữa một đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, người ấy quá nổi bật, quá dễ nhận ra. Nhưng cậu biết đó không phải lý do chính.

Bởi dù ở trong nước, giữa một đám người mặc vest đen giống hệt nhau, cậu vẫn có thể nhận ra anh ngay từ cái liếc mắt đầu tiên.

Martin tưởng đối phương đang căng thẳng, bèn an ủi: "Không sao đâu, lát nữa cậu cứ giới thiệu một vài kiến thức về trà đạo, tôi sẽ dịch cabin giúp cậu. Tới đoạn biểu diễn pha trà, tôi sẽ phối hợp cùng cậu, không cần phải căng thẳng. Thả lỏng đi, đây đều là những khách hàng thân thiết của phòng tranh, là bạn của tôi cả."

Quảng cáo

Khương Nhất Nguyên cứng ngắc thu hồi ánh mắt, khó khăn đáp: "Được."

Mười phút sau, phòng khách nhỏ hình bán nguyệt đã chật kín khán giả. Ai nấy đều tò mò nhìn những bộ trà cụ đủ loại trên sân khấu.

Vì phòng khách có quá ít chỗ ngồi nên phiên dịch viên của Thẩm Thư Lâm và Gabriel đã ở lại bên ngoài, hai người ngồi xuống hàng ghế thứ ba.

Martin nở một nụ cười nồng nhiệt, giới thiệu chủ đề của buổi triển lãm, sau đó nói: "Họa sĩ của chúng ta, cậu Khương, đồng thời cũng là một người nông dân trồng trà chân chất. Tuy tuổi đời còn rất trẻ nhưng cậu ấy đã rời xa thành thị để lên núi sâu, học cách làm trà từ một nghệ nhân trồng trà lão làng. Tôi rất vinh hạnh khi mời được cậu ấy đến đây. Và bây giờ xin mời cậu Khương giới thiệu cho chúng ta một vài kiến thức về trà đạo."

Martin nói một lần bằng tiếng nước F, sau đó lại nói lại bằng tiếng Trung cho Khương Nhất Nguyên nghe, mỉm cười nói: "Đừng căng thẳng nhé."

Đương nhiên Khương Nhất Nguyên không phải đang căng thẳng. Từ 10 phút trước, toàn bộ máu trong người cậu đã dồn hết l*n đ*nh đầu, não bộ giật thình thịch. Cho đến tận bây giờ, toàn thân thanh niên vẫn run rẩy không kiểm soát được.

Mọi người dưới sân khấu đều nhìn cậu, nhưng cậu chỉ nhìn về phía một ánh mắt duy nhất trong đám đông. Ánh mắt ấy bình thản mà ấm áp, tựa như vạt nắng chiều tà hôn lên ngọn cây mùa xuân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!