Chương 46: (Vô Đề)

Bước vào cuối tháng Chạp, đồi chè bắt đầu vắng vẻ.

Lão Ngô vốn đã quen đón Tết một mình, từ mấy hôm trước đã bắt đầu dọn dẹp, cố gắng để có một cái Tết thoải mái hơn một chút. Năm nay có thêm đệ tử phụ giúp, đồ Tết sắm sửa đủ đầy, mọi thứ cũng được chuẩn bị tươm tất nên tâm trạng lão rất vui vẻ.

Vài hôm trước, hai thầy trò đã xuống phố một chuyến để sắm sửa giấy cắt hoa màu đỏ, bóng đèn nháy, dây treo đỏ, cùng các loại hạt khô như lạc, hồ đào, hạt dưa, rồi mỗi người lại mua một bộ quần áo mới. Khương Nhất Nguyên thực sự không ưa nổi chiếc áo bông quê mùa mà lão Ngô chọn. Gương mặt cậu lộ rõ vẻ không hài lòng, nhưng lão vẫn kiên quyết, nói đó là phong tục ở nơi này.

Sau khi trở lại núi, lão ngồi bên bếp than làm đèn lồng đỏ. Lão rất khéo tay, chỉ vài phút đã làm xong một chiếc rồi treo thành một hàng dài dưới mái hiên. Hoa giấy đỏ dán trên cửa sổ, chữ Phúc và câu đối được dán ngay ngắn trên cổng lớn. Trên bàn bày biện đĩa hạt khô. Không khí Tết bỗng chốc trở nên đậm đà.

Sáng sớm ngày Ba mươi Tết, con gà trống trong sân đã sớm vươn cổ gáy vang. Khương Nhất Nguyên kéo chăn trùm kín mặt, nhưng lão Ngô đã gõ cửa thình thịch: "Đừng có ngủ nướng nữa! Dậy mau!"

Khương Nhất Nguyên trở mình ngồi dậy, vò vò mái tóc rối bù. Chiếc áo bông đen sì sì được đặt ở đầu giường, cậu liếc nhìn nó với vẻ chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mặc vào. Hết cách rồi, tuy xấu thật nhưng lại ấm.

Vừa bước ra khỏi cửa, lão Ngô đã lấy một bao lì xì từ túi áo trong đưa cho cậu, sau đó vỗ mạnh lên vai thanh niên, giọng nói sang sảng: "Chúc mừng năm mới!"

Khương Nhất Nguyên vui hẳn lên, đã bao nhiêu năm rồi cậu không được nhận lì xì. Bên trong là 120 tệ, tượng trưng cho mỗi tháng đều may mắn, phát tài.

"Sư phụ, người cũng năm mới vui vẻ ạ!" Khương Nhất Nguyên cũng đáp lễ, tặng lại cho lão Ngô một sợi dây đỏ tự tay đan, bên trên có xỏ một lá bùa hộ mệnh hình chữ Vạn đã được khai quang ở chùa.

Lão Ngô đeo sợi dây đỏ vào cổ tay, cười toe toét để lộ cả hàm răng: "Trưa nay thịt một con gà, luộc thêm miếng thịt lợn nữa."

Hai thầy trò vào rừng nhặt củi, hái một giỏ nấm tươi và rau dại. Khi quay về căn nhà đất, chú chó vàng giữ cửa đã vẫy đuôi mừng, sủa vang chào đón họ.

Lão Ngô xoa đầu cậu vàng rồi vào bếp lấy ra một khúc xương to cho nó: "Mày cũng ăn Tết vui vẻ nhé."

(Thỏ: Đừng cho cún ăn xương nha các bạn ơi. Xương sẽ làm thủng dạ dày gây chảy máu trong và các bệnh tiêu hóa khác. Hãy cho cún nhà mình ăn thịt mềm bình thường thôi nha!!!)

Giữa trưa, khói bếp lượn lờ bay lên từ nóc nhà đất, hương thơm của thịt muối nhà nông và gà hầm lan tỏa khắp khu rừng. Khương Nhất Nguyên ngồi xổm dưới đất nhóm lửa, động tác của cậu đã rất thành thục, không còn để cả nhà đầy khói đen như trước nữa.

Lão Ngô nhanh nhẹn xào nấu, chẳng mấy chốc món gà hầm nấm thơm phức đã ra lò. Lão cảm thán: "Con theo ta cũng sắp được một năm rồi, học trà thì tàm tạm, chứ cái tài nấu nướng này thì chẳng học được chút nào cả."

"Chỉ cần không chết đói là được rồi sư phụ, cần gì tài nấu nướng chứ." Bây giờ cậu đã nấu mì rất thành thạo, nhưng cũng chỉ biết nấu mỗi mì mà thôi.

Lão Ngô dùng cán xẻng gõ nhẹ lên đầu ai kia, trách mắng: "Đầu năm đầu tháng, nói ba cái thứ chết chóc xui xẻo!"

Khương Nhất Nguyên ôm đầu, lại nói: "Người làm món này vào ngày Tết, không phải là đang cố ý chọc vào nỗi đau của con đấy chứ?"

Lão Ngô sao lại không biết cậu đang nghĩ gì. Mỗi lần ăn gà hầm nấm, Khương Nhất Nguyên cứ ăn được một lúc là lại buông đũa thở dài, làm ông nhìn mà phát bực. Lão Ngô bèn hắng giọng cười khẩy: "Có gan thì đừng ăn. Đang năm mới năm me, đừng có mà mặt mày ủ ê trước mặt ta."

Buổi chiều, hai người ngồi trong sân đan đèn lồng tre. Những nan tre được vót vừa mỏng vừa mảnh, đan thành đèn lồng trông rất đẹp mắt. Chỉ cần đặt một bóng đèn nhỏ vào giữa là chiếc đèn lồng bừng sáng.

Đến chập tối, mười mấy chiếc đèn lồng tre đã được đặt khắp sân, tất cả đều tỏa ra thứ ánh sáng vàng vọt ấm áp. Đàn gà con nép mình bên cạnh những chiếc đèn lồng, gật gù ngủ thiếp đi. Lão Ngô nói rằng đèn lồng phải để suốt đêm vì đó là tục lệ ở nơi này. Nhà phải luôn sáng đèn trong đêm Ba mươi thì năm sau mới làm ăn phát đạt.

Hai thầy trò quây quần bên bếp lửa ăn bữa cơm tất niên, mỗi người đều uống hai lạng rượu. Lão Ngô miệng thì nói phải thức xuyên đêm, nhưng bận rộn cả một ngày trời đã sớm thấm mệt, uống thêm chút rượu vào liền gà gật, chưa đến 10 giờ đã đi ngủ.

Khương Nhất Nguyên dọn dẹp bát đũa, bước qua khoảng sân rực sáng ánh đèn lồng rồi ra khỏi căn nhà đất, trèo lên một cây trà, lặng lẽ ngắm trăng.

Vầng trăng ngày Ba mươi tựa như một chiếc lưỡi câu bằng bạc, lặng lẽ nằm vắt ngang nơi cuối trời. Cậu nhai kẹo bạc hà rôm rốp, thầm nghĩ vầng trăng nhìn từ nơi đây với vầng trăng ở thành phố A cũng chẳng có gì khác biệt.

Thanh niên tựa vào thân cây, tiện tay ngắt một chiếc lá đặt lên môi thổi. Tiếng sáo ngắt quãng, chẳng ra giai điệu gì, nghe chẳng khác nào tiếng quỷ khóc lúc nửa đêm trong truyện Liêu Trai.

Trước đây, mỗi tuần cậu xuống núi một lần, dùng điện thoại để trả lời tin nhắn và các cuộc gọi. Còn bây giờ cậu đã rất ít xuống núi. Chiếc điện thoại bị vứt trong vali rất lâu rồi chưa hề lấy ra. Lão Ngô dạy cậu cách nhìn bóng nắng để nhận biết thời gian, nhưng cậu học mãi không được, đành mua một chiếc đồng hồ đeo tay.

Kim đồng hồ vừa vặn chỉ đúng 12 giờ, một năm mới đã đến.

Không có pháo hoa cũng chẳng có tiếng pháo nổ, trong rừng vẫn tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng gió xào xạc và tiếng côn trùng rả rích.

Khương Nhất Nguyên cảm thấy nhàm chán bèn nhảy từ trên cây xuống, vào nhà lục ra một dây pháo, treo lên cành cây trong sân rồi châm ngòi, chạy xa hơn chục mét.

Tiếng pháo nổ vang đì đùng, dọa đám gà trống gà mái dưới đất sợ hãi kêu loạn xạ, bay tán loạn. Khoảng sân nhỏ sực nức mùi thuốc súng. Một câu mắng xen lẫn hơi men vọng ra từ trong phòng của Lão Ngô: "Thằng ranh con!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!