Vào cuối tháng tám, Khương Nhất Nguyên trở về đồi trà.
Cậu thong thả dạo bước trên con đường núi, thỉnh thoảng có những vị khách thưởng trà đi ngang qua. Khi lên đến đỉnh núi, trời đã nhá nhem tối. Lão Ngô đang ngồi trên cành cây cao, miệng ngậm tẩu thuốc, hét lên với cậu: "Đợi cậu về thì hoa cỏ cũng đã héo cả rồi!"
Khương Nhất Nguyên cười cười, quẳng ba lô xuống đất rồi nhanh nhẹn trèo lên cây, vỗ vai đối phương: "Sư phụ, mới ba tháng không gặp, thân thể người vẫn dẻo dai quá nhỉ!"
Lão Ngô cười khẩy một tiếng, hỏi: "Sao rồi, chuyến này về đã theo đuổi được ông chủ Thẩm chưa?"
Vẻ mặt Khương Nhất Nguyên vẫn bình thản: "Hết rồi ạ. Anh ấy có người mới rồi."
Lão Ngô vỗ vỗ vai cậu: "Thôi nào, đi hái chè."
Nhiệt độ mùa hè năm nay cao, ít mưa nhiều nắng. Chất lượng trà thu tốt hơn so với mọi năm, khách buôn trà qua lại cũng đông hơn năm ngoái. Một ngày lão Ngô phải tiếp mấy tốp khách, ai nấy sau khi thưởng trà đều tấm tắc khen ngon rồi sảng khoái đặt hàng.
Hai thầy trò mới tờ mờ sáng đã trèo lên cây hái lá tươi. Chiều chiều thì rải ra cho nguội bớt rồi diệt men, sao chè để khử vị ngái, sau đó vò và phơi khô, cuối cùng là ép thành bánh hoặc đóng gói. Bận rộn hơn nửa tháng trời, vụ trà mùa thu cuối cùng cũng qua.
Sau khi hoàn thành tất cả đơn hàng, cuối cùng Khương Nhất Nguyên mới có thời gian để làm mẻ trà đặc biệt nhất. Cậu cẩn thận chọn từng lứa lá tươi, dùng mắt như kính hiển vi để chọn ra những búp trà đẹp và đều nhất. Dưới ánh trăng, cậu dùng tay vò lá nhiều lần cho đến khi ráng sớm xuất hiện nơi chân trời. Như vậy, cậu đã hòa cả ánh trăng lẫn nắng sớm vào từng động tác.
Xong xuôi, cậu gửi mẻ trà này đi.
Ai kia còn đi đến những vùng khác. Hễ nơi nào từng được Thẩm Thư Lâm bao cây, Khương Nhất Nguyên đều tới. Từng loại trà, từ lá tươi trên cây đến khi ép thành bánh, toàn bộ quá trình đều do một tay cậu đảm nhiệm.
Những nông dân trồng trà đều biết thanh niên này là đệ tử chân truyền của lão Ngô đầu nên rất yên tâm giao cho cậu làm trà.
Đến cuối tháng Chín, Khương Nhất Nguyên đã gửi đi tất cả các mẻ trà.
Sau khi rảnh rỗi, cậu vẫn thức khuya dậy sớm. Mỗi sáng thức dậy lại đeo gùi tre vào rừng kiếm củi, chất thành đống bên cạnh bếp lò, sau đó ra sân rắc một vốc cám mì, đứng nhìn đàn gà ăn xong.
Lão Ngô thích đi xuống núi đánh mạt chược. Vào buổi trưa, Khương Nhất Nguyên thường tự nấu đồ ăn. Cậu không biết nấu món gì khác ngoài mì. Mì nấu chín vớt ra, cho thêm chút muối và xì dầu vào nước dùng, bỏ hai lá cải thìa, rắc thêm một nhúm hành hoa là xong.
Sau đó cậu sẽ ngồi vẽ dưới gốc cây trà, vẽ cho đến lúc mặt trời lặn sau núi. Lão Ngô chơi mạt chược xong thường trở về vào lúc này, tay xách theo nửa cân rượu trắng và một con ngỗng quay.
Lão sẽ kéo Khương Nhất Nguyên ngồi uống rượu cùng mình, tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất. Có một lần uống say, cuối cùng lão cũng nhắc đến con cái.
"Bọn chúng đều là mấy đứa quên gốc quên rễ…" Lão Ngô say lướt khướt, không ngừng lè nhè. " Người làm trà chúng ta nương tựa vào núi. Núi trà cho chúng ta cuộc sống tốt đẹp, núi trà chính là cội, là nguồn. Hai thằng con trai với một đứa con gái, đứa nào cũng muốn bán hết cây trà đi, còn khuyên ông đây cùng chúng nó ra nước ngoài định cư…"
"Lão già này ba chữ tiếng tây tiếng bồ bẻ đôi còn chả vững, ra nước ngoài thì sống thế đếch nào được?" Lão lại uống một ngụm rượu, "Không được uống trà pha bằng nước suối trên núi, một ngày cũng không chịu nổi. Cha ông ta đều là người làm trà, ông già này sinh ra trên núi trà, lớn lên trên núi trà, chết cũng muốn ở núi trà."
Lão uống nhiều quá, nghiêng đầu lẩm bẩm không ngớt. Khương Nhất Nguyên đỡ đối phương lên giường ngủ rồi rón rén bước ra khỏi nhà, men theo con đường núi đi xuống.
Cậu đã đi con đường này quá nhiều lần, có nhắm mắt cũng không sợ vấp. Mỗi lần uống rượu đến ngà ngà say cùng sư phụ xong, Khương Nhất Nguyên lại đi đi lại lại, dùng bước chân để đo con đường núi này.
Đi xuống rồi đi lên một lượt, cần 8432 bước.
***
Trước Tết, Khương Nhất Nguyên xuống phố một chuyến để mua họa cụ và màu vẽ. Mua đồ xong, lúc đi ngang qua đồn cảnh sát, cậu trông thấy một bóng dáng quen thuộc, cứ ngỡ mình nhìn nhầm.
Vừa dừng bước, đối phương đã lập tức nhìn thấy cậu. Cô gái đang khóc lóc kể khổ với cảnh sát bỗng hét toáng lên rồi lao về phía cậu: "Sư phụ, a a a, sư phụ! Hu hu hu…"
"Em… hu, đi xe buýt đến đây, vừa xuống xe mới phát hiện túi bị trộm mất rồi, hu…" Thẩm Thư Lan lao tới, khóc không ra hơi: "Căn cước… điện thoại… thẻ ngân hàng, tất cả đều mất hết rồi…"
Khương Nhất Nguyên ngạc nhiên nhìn cô: "Sao em lại ở đây?"
Thẩm Thư Lan lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Em đi du lịch mà, sau Tết em phải ra nước ngoài… hu… du học, nên muốn ngắm nhìn non sông gấm vóc của tổ quốc thêm lần nữa."
Khương Nhất Nguyên lấy khăn giấy đưa cho cô, vỗ vỗ vai đối phương: "Được rồi, nín đi, cũng không phải chuyện gì to tát đâu."
Cậu dẫn Thẩm Thư Lan vào trong đồn cảnh sát đăng ký các thông tin liên quan. Cảnh sát lưu lại số điện thoại của Khương Nhất Nguyên, nói khéo rằng nếu có tin tức sẽ liên lạc ngay. Nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, phát hiện muộn thế này e rằng không tìm lại được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!