Chương 44: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, Khương Nhất Nguyên thu dọn hành lý đơn giản rồi xuất phát từ sân bay thành phố A.

Điểm đến đầu tiên của cậu là thành phố C.

Sau khi máy bay hạ cánh, buổi trưa cậu đến khách sạn đã đặt trước làm thủ tục nhận phòng rồi lẳng lặng ngồi một lát trên ghế sofa ở sảnh.

Trước đây, cậu từng ngồi chờ trong này suốt 6 tiếng. Dưới đòn đánh kép của tủi thân và ghen tuông, cậu đã ôm chầm lấy chân Thẩm Thư Lâm mà tỏ tình mãnh liệt, thậm chí còn nằm ăn vạ dưới đất không chịu đứng dậy.

Sau đó, cả hai đã quay trở lại phòng và có một đêm ân ái đầy cuồng nhiệt đầu tiên.

Khương Nhất Nguyên nhìn số phòng trên thẻ, 8312. Cậu đi thang máy lên tầng tám, bước vào căn phòng quen thuộc. Bấy giờ đang là đầu hạ, lá cây bồ đề bên ngoài cửa sổ xanh mơn mởn, đang lay động trong gió. Lần đầu tiên họ l*m t*nh trong căn phòng này là vào đầu đông, khi ấy cây bồ đề chỉ còn lại những cành khô màu nâu.

Ăn trưa xong, Khương Nhất Nguyên lang thang vô định trên phố. Cậu đút tay vào túi quần, thong thả rảo bước, lần lượt đi qua những nơi gợi lại kỷ niệm: tiệm xăm nơi bản thân có hình xăm đầu tiên; vài nhà hàng nơi đôi bên đã cùng ăn cơm uống rượu; rạp chiếu phim nơi cả hai đã hôn nhau trong hàng ghế cuối cùng giữa tiếng nhạc phim du dương. Và cả tiệm ngọc nơi cậu đã chọn một chiếc vòng tay cho Thẩm Thư Lâm.

Cuối cùng, cậu đến chợ cây cảnh, tìm đến cửa hàng hoa quen thuộc.

Không ngờ chủ tiệm vẫn nhớ cậu, cười hỏi: "Ồ, lại đi công tác hả? Lần trước cậu đi cùng anh trai, tôi nhớ không nhầm chứ?"

Khương Nhất Nguyên chỉ cười: "Lần này anh ấy có việc."

Cậu ngồi xổm dưới đất, cẩn thận chọn vài loại: sơn trà, lan hàn, còn có cả hoa nhài và hoa dành dành. Địa chỉ gửi đến là thôn Băng Đảo, Tây Song Bản Nạp.

Buổi tối, cậu đến cửa hàng quà lưu niệm mua một tấm bưu thiếp. Trên bưu thiếp in phong cảnh đặc trưng của địa phương. Trùng hợp thay, đó chính là cảnh nhìn từ trên máy bay xuống. Nhìn từ trên cao, thành phố C có hình dáng như một mảnh trăng khuyết được điểm xuyết bằng những ánh đèn lấp lánh, trông giống hệt một phiên bản thu nhỏ của "Đuổi Đông."

Khương Nhất Nguyên không gửi tấm bưu thiếp đó đi mà chỉ cất vào ba lô.

Điểm dừng chân thứ hai là bờ biển.

Giống với những gì từng miêu tả với Thẩm Thư Lâm, thanh niên đã ở nhờ nhà một cư dân làng chài ven biển, trèo cây hái dừa và xuống biển bắt cua.

Ban đêm, cậu ngồi quanh đống lửa để ăn cá nướng cùng ngư dân. Khương Nhất Nguyên gửi tấm bưu thiếp đầu tiên cho Thẩm Thư Lâm, trên đó là hình ảnh biển xanh bao la ngút ngàn.

Từ lúc chia tay vào cuối năm ngoái đến khi tái ngộ vào đầu mùa hạ năm nay, trong suốt 7-8 tháng trời ấy, giữa hai người chẳng có lấy một tin nhắn. Khương Nhất Nguyên đang cố tỏ ra thoải mái. Giờ đây, Thẩm Thư Lâm đã biết cậu chỉ giả vờ. Không liên lạc không phải vì đã buông bỏ, mà là đang nuốt lấy nỗi đau vào trong.

Vậy nên bây giờ cậu muốn quang minh chính đại hơn một chút, chủ động gửi bưu thiếp. Ít nhất thì điều đó trông như cậu đang dần dần buông bỏ.

Trong hai tháng tiếp theo, Khương Nhất Nguyên đi hết nơi này đến nơi khác, gần như rong ruổi khắp cả nước. Mỗi nơi dừng chân không quá ba ngày, chẳng giống như đi du lịch mà như đang hoàn thành nhiệm vụ gửi bưu thiếp.

Cậu đi từ miền Bắc mát mẻ đến miền Nam nóng bức, đi từ sa mạc khô cằn đến thảo nguyên bao la, ghé thăm các thành phố phồn hoa cũng đặt chấn đến những thôn trấn hoang vu. Trên đường đi, Khương Nhất Nguyên cứ nhìn ngắm. Cậu chẳng rõ liệu mình có thể buông bỏ thật hay không. Chỉ khi hòa mình vào dòng người tấp nập, nỗi buồn trong lòng mới giảm đi đôi chút.

Để diễn cho thật giống như đã buông bỏ, thanh niên cố ý sắp xếp khoảng thời gian giữa các lần gửi bưu thiếp. Ban đầu là ba ngày một tấm, sau đó là năm ngày một tấm, cuối cùng là nửa tháng một tấm. Khoảng cách càng ngày càng dài, cứ như thể trên hành trình, cậu đang dần lãng quên người ở phương xa ấy vậy.

Điểm dừng chân cuối cùng, Khương Nhất Nguyên đến Lhasa.

Cậu ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, nhìn xuống qua ô cửa máy bay, suốt chặng đường là những dãy núi hùng vĩ trập trùng, đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa quanh năm không tan.

Sau khi hạ cánh xuống sân bay Gonggar, Khương Nhất Nguyên cảm thấy hơi mơ hồ. Cậu từng phải đi suốt hơn hai mươi ngày đêm không ngơi nghỉ mới miễn cưỡng theo kịp bước chân Thẩm Thư Lâm. Con đường ấy xa đến thế, dài đến thế, vậy mà giờ đây chỉ mất ba tiếng bay đã vượt qua cả một chặng đường dài đằng đẵng của ký ức và nỗi nhớ triền miên.

Cậu đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng, số phòng là 9023. Ngày đó cậu dừng xe dưới lầu, cả xe lẫn người đều lấm lem bùn đất. Tấm rèm ở tầng chín được kéo sang, họ nhìn nhau từ xa. Cậu đã từng oán trách thang máy không đủ nhanh, không thể đưa bản thân thẳng đến trước mặt người mình yêu.

Tầng chín của khách sạn này cũng là nơi Thẩm Thư Lâm đề nghị chia tay lần đầu tiên. Câu nói ấy không quá kiên quyết, pha lẫn chút lơ đãng. Khương Nhất Nguyên đã sống chết níu kéo, dùng cả tấm lòng nhiệt thành trải dài suốt bốn ngàn dặm cùng vị đắng chát lẫn ngọt ngào nơi đầu lưỡi để giữ lại tình yêu của mình.

Khi màn đêm buông xuống, thanh niên bước ra khỏi khách sạn, một mình đi qua những con đường mà cả hai từng tay trong tay dạo bước.

Cậu ghé vào cửa hàng bưu thiếp, cẩn thận chọn một tấm có ảnh chụp đỉnh Namcha Barwa dưới ánh nắng mặt trời. Đỉnh núi này cao hơn 7,000 mét, quanh năm tuyết phủ, mây mù bao quanh, rất khó để chiêm ngưỡng được dáng vẻ thật sự. Vì vậy, nó còn được gọi là "Đỉnh núi xấu hổ."

Nhưng trên tấm bưu thiếp, đỉnh Namcha Barwa lại hiếm khi hiện rõ, như thể đã vượt qua mây mù để thấy trời quang.

Mua xong, Khương Nhất Nguyên không gửi ngay lập tức. Cậu bỏ nó vào túi, sang tiệm trà sữa bên cạnh mua một ly trà sữa ba phần đường rồi men theo con đường lát đá bước từng bước về phía trước. Khi đi được 815 bước, cậu dừng lại, quay về cửa hàng thiếp để gửi nó đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!