Khương Nhất Nguyên lang thang trên con phố vắng tanh suốt nửa đêm, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới thất thểu trở về nhà.
Khương Mạnh Long vừa bước ra từ nhà vệ sinh, thấy một bóng người lửng lơ thì giật nảy mình, đến khi nhìn rõ mới quát: "Thằng ranh con này, sáng sớm tinh mơ không ngủ còn lượn lờ ở đây làm gì!"
"Ba à…" Khương Nhất Nguyên chậm rãi nói, "Con thất tình rồi."
Khương Mạnh Long hừ một tiếng, kéo con trai ngồi xuống sofa, hỏi: "Khi nào? Con gái nhà ai? Sao chưa nghe con kể bao giờ?"
"Cuối năm ngoái ạ."
Bấy giờ Khương Mạnh Long mới vỡ lẽ, hóa ra con trai bỏ đi hồi Tết là để trốn tránh nỗi đau tình cảm. Mấy tháng trời không có tin tức gì, ông vốn còn đang bực mình, mấy ngày nay đều không thèm nhìn mặt lấy một cái. Nhưng giờ nghe con trai nói vậy, lòng ông lại dễ chịu hơn nhiều.
Thanh niên mà, đôi khi cũng cần tự chữa lành vết thương.
Ông vỗ vai Khương Nhất Nguyên, hào sảng nói: "Đàn ông phải mạnh mẽ lên, thất tình thì đã sao? Có gì to tát đâu! Đừng có u sầu như vậy, phấn chấn lên cho ba!"
Khương Mạnh Long cầm chai rượu trên bàn, rót hai ly rồi đưa cho Khương Nhất Nguyên một ly: "Trong thế giới của đàn ông, chẳng có gì mà một ly rượu không giải quyết được."
Khương Nhất Nguyên cầm ly rượu uống cạn, ngập ngừng một lúc mới chậm rãi mở miệng: "Ba ơi, con thích đàn ông, như vậy có phải bệnh không?"
Nghe xong câu này, Khương Mạnh Long suýt thì sặc. Thái dương ông giật giật, đang định trách mắng con trai thì đối diện với ánh mắt chăm chú, nghiêm túc, mang theo một chút mơ hồ và bất lực như đang cầu cứu ông, thể hiện sự tin tưởng hoàn toàn vào người cha này của nó.
Bao lời định nói đành nuốt xuống. Ông chợt nhớ đến người vợ quá cố, nhớ đến những cuộc cãi vã và chiến tranh lạnh giữa hai cha con suốt bao năm qua, nhớ đến lá bùa bình an mà thằng bé đã mang về cho mình, lòng bỗng trở nên mềm yếu. Con trai sẵn sàng mở lòng với ông, đây dù sao cũng là một khởi đầu tốt.
"Đương nhiên không phải bệnh." Khương Mạnh Long nói, "Xu hướng tính dục là bẩm sinh. Việc con thích đàn ông hay phụ nữ, hay thích cả hai đều không phải là thứ mà con người có thể kiểm soát được."
Khương Nhất Nguyên nhìn ông, giọng đầy nghi hoặc: "Thật ạ?"
"Xã hội hiện đại rồi, đàn ông thích đàn ông chẳng phải là chuyện mới lạ gì. Nói đâu xa, nhìn anh Thẩm của con là biết. Người ta cũng thích đàn ông, nhưng chẳng phải vẫn sống rất tốt đó sao?"
Cuối cùng cũng đến phần cậu muốn nghe, Khương Nhất Nguyên cố đè nén vẻ sốt ruột, làm bộ ngạc nhiên hỏi: "Thật ạ? Sao con thấy hình như anh ấy có ở bên người đàn ông nào đâu?"
Khương Mạnh Long uống thêm một ngụm rượu, phẩy tay: "Ôi. Hồi Tết nhất chưa gì con đã cao chạy xa bay, làm sao mà biết được. Đầu năm nay anh Thẩm của con quen một vị giáo sư đại học, hình như do chị cả nhà đấy·giới thiệu. Trong lúc ăn cơm tán gẫu, cậu ấy kể người kia cũng không tệ, nghiêm túc, cẩn thận, lại chịu khó nghiên cứu học thuật, mới ngoài 30 mà đã lên phó giáo sư rồi."
"Còn gì nữa không ạ?" Khương Nhất Nguyên lẩm bẩm.
"Còn muốn gì nữa?" Khương Mạnh Long nhìn cậu đầy kỳ lạ. "À, cậu em Thẩm còn nói, mẹ và chị của cậu ấy đều thấy nó chỉ biết đến tiền nên rất ưng ý vị giáo sư đại học kia. Họ bảo khí chất học thức kết hợp với mùi tiền vừa khéo trung hòa lẫn nhau. Giọng kể như đùa vậy, chắc là cũng hài lòng với vị này rồi."
Khương Nhất Nguyên lặng lẽ lắng nghe. Đúng vậy, sao có thể không hài lòng cho được. Chẳng ai muốn sau một ngày dài mệt mỏi về nhà lại phải đối mặt với những lời chất vấn đầy trẻ con cùng cơn ghen tuông vô cớ từ người yêu.
Một người bạn đời lịch thiệp, hiểu chuyện và kín đáo như vậy, làm sao Thẩm Thư Lâm không hài lòng được cơ chứ?
Thấy sắc mặt con trai ngày càng ủ dột, Khương Mạnh Long vỗ mạnh vào vai cậu: "Thôi nào, ba đã nói rồi, thích đàn ông không phải chuyện gì to tát, sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc đời con đâu." Ông nói những lời này mà lòng lại nghĩ khác. Bụng bảo dạ sau này nhất định phải tìm cách uốn nắn lại thằng quý tử. Nhưng hiện tại đang là cơ hội tốt để vun đắp tình cảm cha con, dĩ nhiên sẽ không nói lời khó nghe.
"Ba này." Vẻ mặt Khương Nhất Nguyên nghiêm nghị hẳn lên, "Nếu… Con nói là nếu thôi nhé, nếu sau này ba biết con từng quen ai mà ba không đồng ý, con hy vọng ba sẽ trút mọi cơn giận lên đầu con chứ không phải người ấy."
"Được, ba hứa với con." Khương Mạnh Long cố tỏ ra dịu dàng, nhưng bụng lại nghĩ thầm: Mơ đẹp nhỉ, đến lúc đó cả hai đứa mày đều sẽ bị tao đánh gãy chân.
Khương Nhất Nguyên như trút được gánh nặng: "Cảm ơn ba."
"Được rồi, lễ tốt nghiệp là chiều nay phải không? Nếu con chưa ngủ thì đi ngủ một lát đi."
Khương Nhất Nguyên trở về phòng, điện thoại đã có vài tin nhắn mới. Vào lúc rạng sáng, cậu đã huy động tất cả mối quan hệ mình có để tìm hiểu mọi thông tin về vị giáo sư kia.
Hứa Bân, nam, 30 tuổi, hiện là phó giáo sư khoa Triết học đại học X, sống tại khu nhà dành cho giảng viên bên cạnh trường. Lịch sử tình trường đơn giản, chỉ có hai mối quan hệ đồng giới kéo dài chưa đến nửa năm. Mẹ mất khi còn nhỏ, bố định cư ở nước M.
…
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!