Khương Nhất Nguyên chạy như điên trong gió đêm một lúc lâu, mãi đến khi ra tới đường lớn mới dần bình tĩnh lại. Cậu lấy điện thoại ra gọi một cuộc. Điện thoại chỉ vừa đổ hai hồi chuông đã có người nhấc máy, một giọng nữ kinh ngạc vang lên: "Sư… Sư phụ?"
Khương Nhất Nguyên không kịp nói nhiều, trực tiếp hỏi thẳng: "Đồ đệ ngoan, em vẫn nhận anh là sư phụ chứ? Có một việc muốn nhờ em giúp."
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Thư Lan nghe ra được sự gấp gáp trong giọng nói của thanh niên. Dù không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô vẫn cười đầy ranh mãnh: "Em không biết đâu nha! Sư phụ của em đã mất tích mấy tháng trời rồi, đến một tin nhắn cũng chẳng có. Anh không phải là đồ giả đấy chứ? Anh trai đã dạy em không thể không đề phòng người khác." Cô đoán chừng Khương Nhất Nguyên vội vã như vậy là vì anh trai mình nên mới cố tình trêu chọc cậu.
Khương Nhất Nguyên sốt ruột không chịu nổi, vừa tức vừa buồn cười, đành nói ngay: "Đồ đệ à, là sư phụ sai rồi. Sư phụ hứa sau này sẽ trả lời tin nhắn của em ngay lập tức, được chưa?" Lúc ở trên núi, phần lớn thời gian cậu đều tự cô lập mình, vả lại trên đó cũng không có sóng nên cậu cũng lười mở điện thoại.
Thẩm Thư Lan bật cười khúc khích: "Dễ nói chuyện thôi, có chuyện gì cần em giúp thì anh cứ nói đi."
"Em biết gì về bạn trai mới của anh trai em không?"
Thẩm Thư Lan nghĩ một lát rồi đáp: "Ý anh là ông chú già cổ hủ đó hả? Lão thầy lúc nào cũng chỉ áo sơ mi trắng, quần tây với giày da đen ấy?"
"Chắc vậy." Khương Nhất Nguyên vội vã hỏi dồn. "Em biết gì về hắn không? Hai người họ bắt đầu hẹn hò từ khi nào?"
"Em cũng không rành lắm, chỉ mới gặp anh ta trong mấy bữa cơm gia đình thôi."
Nghe đến đây, tim Khương Nhất Nguyên lại càng chùng xuống. Cậu và Thẩm Thư Lâm mới chia tay được bảy tháng. Nói cách khác, tính ra thì Thẩm Thư Lâm và vị giáo sư Hứa kia mới quen nhau hơn nửa năm một chút mà anh đã dẫn người về nhà ăn cơm rồi.
"…Là do chị cả giới thiệu, anh ta là đồng nghiệp của chị ấy. À em nhớ ra rồi, giáo sư Hứa với mẹ em dạy cùng ngành nên lần nào ăn cơm xong cũng ngồi trên sofa nói mấy cái từ chuyên môn mà em chẳng hiểu gì cả." Thẩm Thư Lan thao thao bất tuyệt, " Thường thì lúc đó anh hai em sẽ cùng anh rể ra ngoài đánh cầu lông, em cũng đi theo luôn. Ai mà muốn nghe cái ông giáo già đó càm ràm chứ."
"Anh trai em… thích anh ta lắm à?" Vừa dứt câu, cậu cảm thấy toàn thân mình run lên. Giữa tiết trời đầu hạ mà sau lưng cậu đã ướt đẫm mồ hôi.
Thẩm Thư Lan suy nghĩ kỹ lại rồi nói: "Em cũng không rõ nữa, chắc cũng tàm tạm. Em có hỏi anh hai rồi, anh ấy bảo giáo sư Hứa là một người điềm đạm và tốt bụng."
Trái tim của Khương Nhất Nguyên nặng trĩu, chìm dần xuống. Cậu nhớ lại hình ảnh người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng trước thềm nhà. Dáng vẻ vừa có chừng mực lại ấm áp, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã che giấu được hết những cảm xúc tiêu cực, quay sang dịu dàng quan tâm Thẩm Thư Lâm.
Điềm đạm tốt bụng. Gặp chuyện thì bình tĩnh, không hoang mang nóng vội, có thể ngồi xuống nghiêm túc trao đổi, tâm sự.
Thẩm Thư Lâm thích kiểu người như vậy sao?
Cậu nhớ lại người đàn ông đã từng nhiều lần kiên nhẫn dạy dỗ mình rằng: "Gặp chuyện đừng hoảng, cứ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, hầu hết mọi việc đều có thể giải quyết được."
Họ chia tay cũng chính bởi cậu đã không nghe lời, không chịu ngồi xuống để nói chuyện cho rõ ràng.
Giờ đây, cuối cùng anh đã tìm được một người đàn ông trưởng thành, luôn điềm tĩnh và đúng mực, một người không cần phải nhọc công chỉ dạy hay hao tâm tổn trí rồi sao?
Giọng của Thẩm Thư Lan vẫn vang lên trong điện thoại: "Mẹ em rất thích kéo giáo sư Hứa lại nói chuyện, chị hai cũng vậy. Em còn bảo với chị ấy là hay ba người mở luôn một buổi hội thảo chuyên đề ở nhà đi! Riêng em thì chẳng ưa lão ấy chút nào. Người gì đâu mà trầm lắng lại khô khan cứng nhắc. Anh nhà em đã đủ trầm rồi, giờ mà tìm thêm một người như vậy nữa chẳng phải sẽ buồn chết hay sao? Anh thấy có đúng không?
Phải rồi, còn nữa…"
Khương Nhất Nguyên lặng lẽ rảo bước trên phố. Tai lắng nghe Thẩm Thư Lan luyên thuyên không dứt mà lòng nguội lạnh như nước tù. Cậu biết mình đã thua, thua ngay từ vạch xuất phát.
Tuổi tác tương đương, chín chắn điềm đạm, lại là giáo sư triết học — mỗi một điều này thôi cũng đủ để khiến cậu hoàn toàn lép vế.
***
Rạng sáng, đèn chùm trong phòng khách vẫn sáng trưng.
Dì Vương như thường lệ đã chuẩn bị sẵn một ít đồ ăn khuya, thấy Thẩm Thư Lâm trở về liền nói: "Cậu Thẩm đã về rồi, có muốn ăn chút gì không? Có cháo trắng và cả mì nước trong."
Thẩm Thư Lâm đã ăn một bát hoành thánh ở bệnh viện, bây giờ không thấy đói nên anh đáp: "Cảm ơn dì, bây giờ cháu chưa cần đâu. Dì cứ lên lầu nghỉ ngơi trước đi."
Dì Vương "vâng" một tiếng rồi đi lên lầu. Dì liếc nhìn Hứa Bân đang đứng bên cạnh Thẩm Thư Lâm, trong lòng không khỏi có chút thắc mắc. Vị Hứa tiên sinh này đã đến từ hai, ba tiếng trước rồi, không hiểu tại sao y cứ nhất quyết phải đứng đợi ở ngoài cửa.
Phòng khách chỉ còn lại hai người. Thẩm Thư Lâm vẫn còn hơi yếu nên ngồi xuống sofa. Anh day day mi tâm, có chút mệt mỏi nói: "Xin lỗi."
Hứa Bân ngồi xuống bên cạnh, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khác lạ. Y hiểu lời xin lỗi này của Thẩm Thư Lâm là nói thay cho cậu trai lúc nãy vì đã nói những lời không hay với mình. Chẳng cần nói cũng biết, thân phận của đối phương đã quá rõ ràng: Đây là bạn trai cũ của Thẩm Thư Lâm, là chủ nhân của mười sáu bức tranh treo trong nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!