Chương 4: (Vô Đề)

Tối thứ Sáu, tại tầng cao nhất của tập đoàn Thẩm thị.

Trước bàn làm việc rộng lớn, Thẩm Thư Lâm ký nốt chỗ tài liệu cuối cùng, có chút mệt mỏi tháo cặp kính gọng vàng xuống, xoa xoa sống mũi, sau đó gọi điện nội bộ: "Qua đây một chút."

Rất nhanh, có tiếng gõ cửa vang lên.

"Mời vào."

Thư ký Lâm Tây Tuân mang theo một tập tài liệu bước vào, hỏi ý kiến: "Giám đốc, đây là lịch trình tuần sau."

Người đàn ông nhận lấy, xem qua rồi cầm bút gạch bỏ một mục: "Chiều nay bên Khải Minh đã gọi điện, gần như đã thỏa thuận xong, hủy cuộc gặp vào thứ Ba tuần sau."

"Được."

"Dự án công viên phía Tây thành phố cần đưa vào lịch trình sớm, mấy ngày tới hẹn với sở quy hoạch, tuần sau chọn một buổi trưa để ăn cơm."

"Vâng, giám đốc."

Thẩm Thư Lâm chỉnh lại một vài chi tiết nhỏ, Lâm Tây Tuân nhận tài liệu đã sửa rồi quay lại với bản mới chỉ trong năm phút.

"Không vấn đề gì nữa."

Lâm Tây Tuân đặt tài liệu vào phòng thư ký bên cạnh, khi trở lại thì giọng đã vui vẻ hơn: "Giám đốc Thẩm có đói không? Đi ăn khuya nhé?"

Thẩm Thư Lâm đứng trước cửa sổ lớn sáng rực, kéo tấm rèm dày lại, cười nói: "Tan làm rồi, còn gọi giám đốc cái gì."

Lâm Tây Tuân cười ha ha, bước tới vỗ vai anh: "Đi thôi, anh em mời cậu đi ăn xiên nướng."

Hai người là bạn học từ khi du học, đã từng cùng nhau quậy phá không ít lần. Lâm Tây Tuân ghét đưa ra quyết định, nhưng lại rất thích làm những việc tỉ mỉ, việc được giao đều sắp xếp đâu vào đấy, cũng rất tận hưởng. Hồi đó, hắn đã nói với Thẩm Thư Lâm rằng: "Đợi về nước, cậu tiếp quản công ty của ba cậu đi, tôi sẽ làm thư ký cho cậu."

Quả nhiên, vai trò thư ký thực hiện rất tốt, giờ làm việc thì là quan hệ cấp trên cấp dưới, sau giờ làm thì lại là anh em thân thiết. Nhiều năm trôi qua, tình bạn giữa họ vẫn vững bền như thuở ban đầu.

Thẩm Thư Lâm khoác áo vest: "Đi thôi."

Hai người lái xe đến quán ăn vỉa hè ở phía Tây thành phố.

Trong lúc chờ đồ ăn, Lâm Tây Tuân hỏi: "Ngày mai cậu rảnh không? Đi dạo phòng tranh với tôi, tôi muốn mua vài bức tranh treo ở nhà mới."

"Mấy giờ?" Thẩm Thư Lâm có cảm giác mặt bàn không sạch sẽ, cầm khăn giấy lau đi lau lại vài lần. "Buổi sáng tôi phải đi chơi cờ với ba."

Lâm Tây Tuân nói: "3 giờ chiều."

Anh gật đầu: "Được, đón tôi ở biệt thự ngoại ô nhé."

"Ok!" Lâm Tây Tuân nghe đối phương nhắc đến ba bèn hỏi: "Cậu với bác trai… ổn rồi à?"

"Ừm."

Lâm Tây Tuân cảm thán: "Thật chẳng dễ dàng gì nhỉ, đôi bên đã vì chuyện này mà cãi nhau suốt 2 năm rồi đúng không? Ba tháng trước còn cãi to một trận, cậu còn mượn cớ đi công tác để tránh mặt… Giờ bác đã gật đầu rồi, cậu không tính tìm ai đó để ổn định à?"

Thẩm Thư Lâm nhấp một ngụm trà, thấy nhạt quá nên đặt sang một bên: "Chuyện này không vội được."

"Cũng đúng. Trước khi gặp Tiểu Linh, tôi còn định cả đời không kết hôn cơ mà. Chuyện tình cảm, vẫn phải chờ duyên phận thôi."

Anh cười đáp: "Người sắp kết hôn rồi mà sao cảm thán lắm thế?"

"Thì tôi lo cho cậu chứ sao." Lâm Tây Tuân làm bộ ông cụ non thở dài. "Tôi cũng coi như là người chứng kiến cậu lớn lên…"

Ai kia giơ tay ra hiệu dừng lại: "Trật tự đi, càng nói càng lố bịch."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!